La Đại Nương theo tới khuyên Vương thị: "Thân gia phu nhân, trời cao có mắt, phù hộ cữu lão gia bình an trở về rồi.
Mặc dù bị thương, nhưng tỷ đệ hai người cuối cùng đoàn tụ, đây là chuyện tốt..."
Trần Danh cũng nói: "Quyên Nương, để Thành tử về nhà đi, có chuyện trong nhà ngồi nói.
Còn có đệ muội, cháu trai, cháu gái, bọn họ thuyền xe mệt nhọc, cũng vất vả rồi."
Vương thị nghe xong, buông ra Vương Thành hỏi: "Đệ muội đâu, cháu trai cháu gái đâu?" Đằng sau Ngô thị nghe vậy, dắt Vương tiểu đệ cùng Vương tiểu muội đi lên trước, phúc phúc cho Vương thị, rơi lệ nói: "Tỷ tỷ, Thành tử ngày ngày nhớ tỷ, hôm nay cuối cùng gặp ..."
Vương tiểu đệ cùng Vương tiểu muội quỳ xuống dập đầu cho Vương thị, hô: "Cô cô."
Vương thị lại kéo hai huynh muội lên khóc.
Vương Thành đoán được cùng nhau mà đến với tỷ tỷ khẳng định là tỷ phu Trần Danh, khom người với hắn, hô: "Tỷ phu."
Trần Danh cười nói: "Tỷ tỷ của đệ mấy ngày nay ngày ngày khóc, cuối cùng trông mong được các đệ trở về."
A Lộc lại tới dập đầu cho Vương Thành.
Người một nhà đều gặp nhau xong, Vương Thành và Vương thị cùng nhau đi đến Lộc Viên, A Lộc lần này dắt là Vương tiểu đệ cùng Vương tiểu muội.
Sở Lệnh Tuyên cuối cùng hấp dẫn được chú ý của khuê nữ, đã được như nguyện ôm con bé vào trong lòng.
Chỉ là, khuê nữ chỉ nhìn hắn hé miệng vui mừng, hoàn toàn không có kích động lúc gặp nhau như cùng A Phúc vừa rồi.
Trần Đại Bảo chính là được Trần A Phúc ôm, hai tay cậu ôm cổ Trần A Phúc sít sao, khuôn mặt nhỏ nhắn dán hàm dưới của nàng, càng không ngừng kêu: "Nương, nương, nương..."
Lý Hiên chính là bị tình