Trần A Phúc bắt đầu kể chuyện xưa, một lớn hai nhỏ ngồi xếp bằng ở trên giường nghiêm túc nghe.
Chuyện xưa là "Thần bút mã lương" kể rất nhiều lần, hai tiểu nhân nhi vẫn thích đến không thôi, con mắt mở được thật to.
Sở Lệnh Tuyên cũng là mở thật to con mắt, hắn hoàn toàn là đang nhìn mỹ nhân.
Hiếm khi trước mặt các hài tử, còn có thể nhìn không chớp mắt như thế.
Trần A Phúc kể một lần còn bị yêu cầu kể lần thứ hai, kể lần thứ hai lại bị yêu cầu kể lần thứ ba.
Nàng lắc đầu nói: "Không được, đã rất trễ rồi, phụ thân ngày mai còn phải dậy sớm thượng nha môn.
Về sau nương vẽ chuyện xưa này thành tranh liên hoàn, các con từ từ xem." Nói xong liền xuống giường, chuẩn bị ôm Sở tiểu cô nương đi buồng lò sưởi ngủ.
Đại Bảo vội vàng đứng người lên ôm nương muốn hôn hôn: "Nương, hôn con trai, thật lâu không có hôn, phải hôn thêm vài cái."
Trần A Phúc cười nâng khuôn mặt Đại Bảo hôn cậu mọi nơi, lên xuống trái phải một bên một cái.
Trần Đại Bảo cũng như thế, hôn lại Trần A Phúc mọi nơi.
Sở tiểu cô nương thấy, cũng nói: "Nương, con cũng muốn hôn hôn, con cũng muốn hôn hôn."
Trần A Phúc lại nâng khuôn mặt của cô bé hôn khắp nơi, tiểu cô nương cũng hôn lại mọi nơi.
Sở Lệnh Tuyên nhìn thấy thẳng nhíu mày, nói: "A Phúc, các người làm cái gì vậy?"
Trần A Phúc ha ha cười không lên tiếng.
Trần Đại Bảo toét ra miệng rộng cười nói: "Phụ thân ghen tị rồi, phụ thân ghen tị rồi."
Sở tiểu cô nương đuổi ôm chặt cổ phụ thân hôn hắn hai cái, an ủi: "Phụ thân không ăn giấm nha, tỷ muội hôn cha." Lại gọi Đại Bảo nói: "Mau tới