Lý ma ma thấy đại nãi nãi trầm mặt, vội vàng cười nói: "Là lão nô lắm miệng."
Bà chủ động đề ra chuyện này cũng là không có biện pháp.
Giống nhau bên trong đại cổng lớn, các phu nhân nãi nãi đã mang thai, đều sẽ chủ động nói chuyện này, nhưng thiếu phu nhân nhà mình lại không nói đến.
Bà cho rằng đại nãi nãi là sinh ra ở nông gia, không hiểu quy củ đại gia đình.
Bây giờ nhìn lại, không phải là đại nãi nãi không hiểu, mà là căn bản không muốn.
Lúc trước thời điểm Trần phu nhân cho bà đi đến hầu hạ đại nãi nãi, còn đã từng nói, nếu như đại nãi nãi mang thai, đại gia muốn nạp thiếp, tốt nhất nạp Thanh Phong.
Thanh Phong không chỉ lớn lên đẹp, tuổi thích hợp, cũng trung thành.
Không cần chờ đến cuối cùng trưởng bối nhét người, nhét phải người không an phận, vậy thì sốt ruột rồi.
Khi đó đại nãi nãi lưu Thanh Phong ở phủ thành, bà nhịn vài hồi, mới không nói ra lời này.
Hiện nghĩ đến, còn may không nói ra, nếu không lại lấy đại nãi nãi hiềm khích.
Trần A Phúc thấy mặt Lý ma ma đỏ lên, nghĩ tới có lẽ bà ấy cũng là thật tâm đang đề điểm cho mình, dù sao cổ đại phần lớn nữ nhân là loại ý nghĩ này.
Bà ấy là quản sự mụ mụ của mình, để cho bà ấy biết rõ ranh giới cuối cùng của mình, về sau làm việc trong lòng cũng sẽ có đo điếm.
Liền nói ra: "Ta biết rõ Lý ma ma là có ý tốt.
Nhưng mà, ta nhận thức không quá đồng dạng cùng với rất nhiều nữ nhân khác.
Không riêng gì ta, mà chồng đứng đắn của ta, còn có tam thẩm, ý nghĩ của chúng ta cũng đều tương tự..." Nàng chuyển đầu sang bên cửa sổ, sâu kín nói: "Mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau."
Lý ma ma cong cong đầu gối, nói: "Lão nô biết rõ rồi."
Trong lòng