Sở Lệnh Tuyên thấy Trần A Phúc nghĩ một đằng nói một nẻo, nhẹ nhàng xoa bóp đầu mũi nhỏ của nàng, nói: "Tâm ý của ta không phải là nàng đã sớm biết sao? Còn hỏi cái này làm chi." Nói xong, cũng nằm xuống, duỗi tay vuốt tóc dài đen nhánh của nàng.
Trần A Phúc cười nói: "Liền nghỉ sớm ngơi như thế, không phải là phong cách Sở tướng quân."
Sở Lệnh Tuyên cười ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng thì thầm.
Trần A Phúc mặt áp vào trong cổ hắn, ngửi cỗ hương vị thơm ngát dễ ngửi, nghe hắn nói dong dài, cảm thấy mí mắt càng ngày càng trầm.
"...!Ta ngày ngày bận rộn ở ngoài, càng thiếu thời gian bên cạnh nàng, bên cạnh người nhà.
Còn để cho nàng có mang ở nhà hiếu kính tổ phụ, nuôi dưỡng nữ nhi, còn phải chiếu cố hai huyết mạch hoàng thất...!vất vả nàng.
Qua một ít ngày, ta lại muốn..."
Sở Lệnh Tuyên nghe được tiếng thở nhẹ dưới cổ truyền đến, cúi đầu nhìn, Trần A Phúc đã ngủ.
Hắn bật cười, ôm nàng mãi cho đến đêm khuya mới dần dần đi vào giấc mộng ngon.
Khi Trần A Phúc tỉnh lại, đã hừng đông, bờ gối hình như còn lưu lại hương vị của hắn, còn người lại đã sớm đi rồi.
Hạ Nguyệt nói: "Đại gia giờ dần liền đi, ngài ấy không để cho chúng ta ầm ĩ ngài."
Đại Bảo đến, cậu rất muốn biết phụ thân tối hôm qua là không phải ngủ chung với nương.
Lời nói đều đến bên miệng, vẫn nuốt trở vào, cậu sợ nương mất hứng.
Điểm tâm mang lên, cả bàn điểm tâm tinh xảo cùng cháo, một chút cũng không nâng nổi khẩu vị của Trần A Phúc.
Ở Lý ma ma khuyên bảo, nàng ăn một cái trứng gà, một chén cháo gạo tẻ, một cái bánh bao chiên thì không ăn nữa.
Lý ma ma vội