Trần Đại Bảo cao hứng đến cười khanh khách không ngừng, lớn tiếng kêu lên: "Mẫu thân, đệ đệ động.
Trong này hẳn là chân nhỏ của bọn họ nha, chỗ đó hẳn là cái đầu nhỏ bọn họ...!Ai nha, nhi tử thật muốn bọn họ sớm đi ra."
Sở Lệnh Tuyên hôm nay bình thường thượng nha môn, này lúc cũng ở trong nhà.
Nhìn hai mẹ con bọn họ nháo thật cao hứng, mím môi vui mừng.
Vừa nghe Đại Bảo nói câu nói sau cùng, vội nói: "Nói sai rồi, bọn họ không thể sớm đi ra, phải đúng hạn đi ra."
Hắn nói chọc cho bọn nha đầu cười vui mừng.
Trần A Phúc thương yêu mà ôm Đại Bảo vào trong ngực.
Trần Đại Bảo là Vương thị lấy tên cho cậu, ý tứ là bảo bối Trần gia.
Cho dù trước kia cậu ở Trần gia không tính là bảo bối, nhưng dù sao cậu là vui vẻ mà khỏe mạnh lớn lên.
Mà cậu ở trong nhà thật sự của cậu, lại ngay cả cái tên cũng không có, chỉ có thể gọi là cậu tiểu thập nhất.
Trần A Phúc nghe Sở Lệnh Tuyên cho nàng nói Đan Tiệp Dư gặp phải cùng với nhớ tiểu thập nhất như thế nào, trong lòng chua xót không thôi.
Ở trong bàn cờ của các nam nhân, rất nhiều nữ nhân thành vật hi sinh.
Đan Tiệp Dư, lại xác thực nói là Viên Lâm, nàng thành công cụ sinh con, lại bởi vì đại nhi tử tàn tật cùng tiểu nhi tử "chết" mà thống khổ không chịu nổi.
Mà Trần Trụ Trì, bị bức ép xuất gia, nương tựa cửa chùa ở trong am ni cô.
Còn có Mã thị kia, cũng là một nữ nhân đáng thương...! Thậm chí Sở tiểu cô nương, nếu không gặp được mình, sẽ ngu xuẩn cả đời...!Còn có lại nhiều hơn mình không biết rõ ...
Sở Lệnh Tuyên còn nói cho Trần A Phúc, Cửu hoàng tử ở