Vương thị cười rộ lên.
Bà cao hứng, vì con gái bình an sinh hạ hai đứa con trai, cũng vì con gái tìm được con rể tốt.
Bà vội vàng ôm hài tử trong tay ở trước mắt Trần A Phúc, cười nói: "Đây là đại ca nhi.
Con rể nói nó nặng hơn chút, khóc lớn giọng chút, liền kêu Sở Tư Vũ, Vũ Ca Nhi."
Lý ma ma lại ôm một đứa nhỏ lại đây cười nói: "Đây là Nhị ca nhi.
Đại gia nói cậu muốn nhã nhặn hơn chút, liền kêu Sở Tư Minh, Minh Ca Nhi."
Hai đứa bé tựa như ngửi thấy được hương vị mẫu thân, đang nhắm mắt thế nhưng đều mở ra, còn nhìn qua phương hướng Trần A Phúc, khiến đám người Vương thị chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Hai đứa bé không lớn, còn có chút đỏ rừng rực nhiều nếp nhăn, nhưng đầu tóc bóng loáng, còn là mắt hai mí, cái mũi nhỏ rất cao, cái miệng nhỏ nhắn có góc cạnh, khi thì vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn, đáng yêu cực kỳ.
Nhìn đến bọn họ, trong lòng Trần A Phúc mềm thành một vũng nước, nước mắt không khỏi vọt lên mi mắt.
Là người của hai thế giới, cuối cùng lên làm mẫu thân thật sự.
Cho dù bị tội lớn, nàng cũng nguyện ý.
Nàng trước tiếp nhận Vũ Ca Nhi cách gần đó đến, hôn hôn khuôn mặt của bé, lại sờ sờ cái mũi nhỏ mũi nhọn của nhóc.
Hương vị thật thơm, làn da non nớt, yêu chết người.
Minh Ca Nhi tựa như cảm giác mình bị lạnh nhạt, móp méo cái miệng nhỏ nhắn hừ hừ lên.
Trần A Phúc trả Vũ Ca Nhi lại cho Vương thị, lại ôm Minh Ca Nhi vào trong lòng, hôn một cái, lại sờ một cái, cười nói: "Con trai, bảo bối của nương!"
Trong đầu nàng vang lên thanh âm Kim Yến Tử: "Đệ đệ cũng là bảo bối của người ta, đệ đệ cũng là bảo bối của người ta.
Người ta muốn nhìn đệ đệ, ai da, gấp chết ..."
Hạ Nguyệt bưng một chén canh gà đi tới cười nói: "Đại nãi nãi đói bụng không?