Trần A Phúc trong khoảng thời gian này vốn là không quá vừa lòng với đại phòng cùng lão phu nhân, thấy Hồ thị đá Thất Thất, bỗng chốc trầm mặt.
Nói: "Đại bá nương, bác làm sao có thể đá Thất Thất nhà ta dạng này đây? Thất Thất là người nhà chúng ta, đá hỏng thì làm sao bây giờ? Còn nữa, lời Thất Thất nói nơi nào là ta dạy? Rõ ràng là đại bá thích nói nhất.
Trước kia đại bá sợ bác quá tham lam, làm rơi mất phân tình thân thích, mới thường xuyên mắng bác dạng này có được hay không."
Nàng nói là nói thực, cho nên không khách khí nói ra đến như thế, cũng là ý tứ đề điểm lão phu nhân, không cần thật làm rơi mất phân tình thân thích.
Vương thị cũng không cao hứng nói: "Đúng vậy, thời điểm ở quê hương, đại bá thường xuyên mắng đại tẩu như vậy."
Trần A Mãn hé miệng cười nói: "Con cũng nghe đại bá mắng qua thế này."
Hồ thị còn muốn nói nữa, bị lão phu nhân trợn mắt, liền không tình nguyện ngậm miệng lại.
Lão phu nhân vừa thẹn thùng lại tức giận, vẫn không thể phát giận.
Trần A Phúc, Vương thị, còn có Trần A Mãn sắp gả cho người giàu, bà cũng không muốn đắc tội.
Bà là trưởng bối, căn bản không quan tâm có phải tội bọn họ hay không.
Trừ Trần A Phúc ra, Vương thị và Trần A Mãn bà cũng không sợ.
Nhưng mà, mình lớn tuổi như vậy, ngày nào đó chết cũng không biết.
Nếu như cũng mích lòng các nàng, nhà lão đại thật đáng thương.
Bà nghĩ tới làm đoạn thời gian gần đây, thật là mình vội vàng.
Liền cười nói với Trần A Phúc: "Đại bá nương của con hồ đồ, ta và đại bá của con không hồ đồ.
A Phúc, còn có lão Nhị, lão Tam giúp nhà lão đại bao nhiêu, trong lòng ta cùng lão đại đều biết rõ, cũng nhớ ở trong lòng."
Lại nói chuyện một hồi, mấy người lão