Khuya hôm nay Trần A Phúc mới nghe Cao Lý Chính tới ăn cơm nói đạo tặc trộm vàng, lại lẻn đi kinh thành, gây án nhiều nơi, không chỉ trộm cửa hàng bạc, còn trộm An vương phủ.
Nghe nói binh mã tư nhân gần Ngũ thành, ngay cả ngự lâm quân đều xuất động, huyên náo người ngã ngựa đổ, khắp nơi đuổi bắt đạo tặc trộm vàng.
Đồng thời, còn treo giải thưởng một ngàn lượng bạc.
Trần A Phúc tức giận tới mức cắn răng, cái vật nhỏ kia, chính là tên chuyên gây họa.
Vì sao nó không ăn trộm gian thương có tiền, lại đi trộm vương phủ người ta.
Thương nhân nhiều tiền không có địa vị, bị trộm cũng không có bản lĩnh khiến ngự lâm quân ra mặt.
Trần A Phúc vẫn còn có chút lo lắng an toàn cho vật nhỏ kia.
Mấy lần trước Trần A Phúc ngủ nên không chạm mặt cùng Kim Yến Tử, căn bản không biết nó gây ra đại họa như thế.
Tối hôm đó, thấy Đại Bảo ngủ rồi, nàng liền bóp trong lòng tay trái, nghĩ muốn nó gọi trở về nhanh.
Thời gian đại khái hai khắc đồng hồ, Kim Yến Tử quả thật trở về, nó trực tiếp tiến vào không gian, run xuống bốn thỏi vàng.
Trần A Phúc cả kinh nói: "Mi còn đang tiếp tục gây án?"
Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Ma ma yên tâm, cái này không phải là trộm ở kinh thành, đây là trộm ở Thạch An phủ."
Thạch An phủ thành Ký Bắc cách nơi này có chừng hơn ba trăm dặm đường, nó nửa giờ có thể chạy về, tốc độ thật là mau.
Trần A Phúc oán giận nói: "Làm sao mi cần phải trộm vương phủ hả, đi trộm những tham quan ô lại hoặc là gian thương, động tĩnh cũng sẽ không làm cho lớn như thế."
Kim Yến Tử nhảy nhảy cười vài tiếng, lại bay một vòng vòng quanh Yến Trầm Hương, mới nhảy lên lòng bàn tay Trần A Phúc lẩm bẩm nói: "Phúc mụ không hiểu rồi, này gọi là Yến qua lưu vết tích.
Một khi Kim Yến Tử ta đi đến Đại Thuận Triều, dù sao cũng phải khiến người ta kinh diễm một phen.
Mục đích đạt được rồi, về sau ta sẽ tận lực không đi trộm vương phủ cùng cửa hàng bạc.
Mấy thỏi vàng này, chính là trộm ở trong nhà Thẩm đại phú người ta." Lại nói: "Người biết những người mua túi may vá kia là ai không?"
Trần A Phúc hỏi: "Ai?"
Kim Yến Tử nói: "Bọn họ là người nhà La tuần phủ tỉnh Ký Bắc.
Vốn là ta nghĩ trộm đại trâm phượng đầu của phụ nhân kia, trốn ở dưới cửa sổ nghe bọn họ nói chuyện, mới biết được người nhà kia là thân thích của muội muội xinh đẹp, ta mới không trộm." Còn là vẻ mặt rất cho muội muội xinh đẹp mặt mũi.
Những người kia không liên quan tới bản thân, Trần A Phúc không có lòng dạ rảnh rỗi nghĩ tới bọn họ.
Nàng cười nói: "Như thế nào, phòng ở ta vẽ đẹp mắt không?"
Kim Yến Tử chít chít nói "Vâng, là có điểm đặc sắc, đều xinh đẹp."
Trần A Phúc lại nói: "Kim Bảo nhi, ta đã vẽ phòng ở con nói con phải nhận tình ta."
Kim Yến Tử lật mí mắt một cái, rất có một chút oán thầm chủ nhân không phóng khoáng, nói: "Ta đã nói qua, tình ta nhớ, ta sẽ nghĩ biện pháp để cho người phát tài nhỏ." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần A Phúc đang oán thầm nó hẹp hòi, phát tài thì phát tài, còn phát chút tài nhỏ.
Nàng oán thầm một chút, lại thương lượng: "Lần này này không muốn phát tiểu tài, ta nghĩ để cho con lấy thêm chút lục tổ yến ra cho A Lộc ăn, khiến cho hắn chịu tội ít một chút, nhanh khỏe lên.
Kim Bảo nhi, A Lộc là đứa bé ngoan, ma ma không nỡ nhìn hắn chịu tội lớn."
Kim Yến Tử vừa nghe là chuyện này, mới phát giác được là chính mình đa tâm.
Nói: "A Lộc thật là một người cậu tốt, ta cũng muốn giúp hắn, nhưng bệnh của hắn còn không đến mức dùng tới lục tổ yến.
Chờ sau khi hắn nối xương gãy, cầm một ít vỏ cây Yến Trầm Hương bỏ vào trong dược của hắn nấu, có thể an thần, giảm đau nhức, còn có thể xúc tiến xương cốt mau chóng khép lại."
Trần A Phúc một trận ngạc nhiên mừng rỡ, ngay cả vỏ cây cũng tốt như thế, vậy Yến Trầm Hương thật đúng là một bảo bối.
Vừa khẩn cầu nói: "Có lẽ ta không thể đi Định Châu phủ, thời điểm bọn họ nấu thuốc con có thể đi giúp bỏ vỏ cây vào hay không? Định Châu phủ cách chúng ta bên này cũng chỉ năm mươi mấy dặm đường, con chỉ cần nửa khắc đồng hồ là có thể bay tới đó."
Kim Yến Tử đáp ứng rất kiên quyết: "Được thôi."
Trần A Phúc đích xác thật cao hứng, giơ Kim Yến Tử trong tay lên hôn một cái ở trên mỏ nhọn của nó.
Kim Yến Tử trước sững sờ một cái, tiếp theo chít chít nở nụ cười, mắt đậu xanh đều híp lại thành một đường nhỏ, tung tăng như chim sẻ nói: "Phúc mụ, người cướp đi nụ hôn đầu tiên của người ta.
Nhưng mà, người ta thật vui vẻ.
Lớn như vậy, còn không có ai dám hôn miệng của ta, vẫn là người có lá gan lớn, lại biết thưởng thức."
Nói xong, liền nằm trên mặt đất xòe cánh ra tiếp tục vui mừng, mỏ nhọn mở ra.
Trần