Ngày hôm sau, Trần A Phúc cắn răng ngồi dậy.
Ngày hôm qua nàng đã nói xong cùng Hoa mụ mụ, sáng sớm hôm nay muốn ăn mì sợi trộn tương.
Hôm nay hai mươi bảy tháng hai, là sinh nhật thật sự của tiểu thập nhất, hôm nay cậu đầy bảy tuổi.
Chỉ là Trần Đại Bảo là ở ngày hai tháng ba được Vương thị nhặt về, cho nên ngày hai tháng ba bị định là thời gian sinh nhật của cậu.
Đi đến phía tây phòng, trên bàn bày biện hai chén lớn mì sợi thịt vụn trộn tương, còn có hai chén nhỏ canh nấm tuyết, hai chén nhỏ canh bồ câu.
Trần Đại Bảo lại đây, cậu vừa nhìn mì sợi trộn tương liền cười.
Lâu như thế, cậu vẫn là thích món này.
Chứng kiến Đại Bảo cười đến mặt mày cong cong, Trần A Phúc đưa tay muốn xoa bóp mặt béo nhỏ của cậu.
Cánh tay đều giơ lên, chỉ sờ sờ đầu cậu.
Cậu đã bảy tuổi, về sau phải lấy cớ cậu lớn lên rồi, không cần quá thân cận.
Mặc dù mình cực kỳ không nỡ, nhưng cũng có ngày nào đó phân ra, không thể để cho cậu quá dính mình.
Trần Đại Bảo cũng sẽ không như Trần A Phúc mong muốn, cậu đợi đến sau khi mẫu thân ngồi xuống, lại sà lên hôn nàng một cái.
Nói: "Mẫu thân, con vừa nhìn sợi mì này, liền sẽ nhớ tới thời điểm ở Đồng La thôn.
Khi đó, nhà chúng ta thật nghèo, muốn ăn một chén mì sợi trộn tươn, cho dù là chay, cũng không dễ dàng.
Nhưng mà, con vẫn thích khi đó, bởi vì con và mẫu thân sẽ ngủ một cái giường..."
Trần A Phúc chặn lại cậu nói lảm nhảm, nói: "Tiểu hài tử, phải nói nhiều tương lai, chỉ có người già mới thích nói trước kia."
Trần Đại Bảo cười ha ha hai tiếng, ăn xong một chén