Trần A Phúc thích thiên địa rộng lớn, cũng thích nông thôn yên tĩnh.
Nhưng nàng biết rõ, nàng và hài tử đã không thuộc về bên này.
Bên này chỉ là một chỗ biệt viện nàng ở tạm, nghỉ ngơi xong rồi, nàng lại sẽ trở lại phủ thành, thậm chí kinh thành.
Nàng đứng ở trước cửa nhìn qua một lát, mới ở dưới sự nâng đỡ của Hồng Phỉ, nhấc chân đi đến phương hướng Lộc Viên.
Đi đến cửa Phúc Viên, cửa chính Phúc Viên đang rộng mở, từ hậu viện truyền đến tiếng cười đùa của bọn nhỏ.
Không chỉ có mấy người hài tử Sở Lệnh Trí, còn giống như có La Minh Thành cùng với mấy… hài tử đầy tớ khác.
Tằng Lão Đầu chạy nhanh ra đây hành lễ nói với Trần A Phúc: "Đại nãi nãi trở về rồi."
Trần A Phúc gật đầu cười nói: "Tằng lão bá vất vả, thân thể còn khỏe không? Mấy ngày này để Hạ Nguyệt đến bồi lão bá thật nhiều."
Sau lưng Tiểu Mặc đưa tới một cái hà bao chứa ngân quả tử.
Tằng Lão Đầu tiếp nhận, lại khom người tạ ơn.
Cười nói: "Cảm ơn đại nãi nãi thương cảm.
Bên này không khí tốt, lại nhẹ nhàng, lão nhân càng sống càng cường tráng."
Trần A Phúc gật gật đầu, đi Lộc Viên.
Lộc Viên mở rộng cửa chính ra, thật xa đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong.
Nàng vừa đến trước cửa, đã nhìn thấy trong sân rất nhiều người đang ngồi nói chuyện phiếm.
Vương thị vội vàng đứng dậy tới đỡ Trần A Phúc, nói: "Con ngồi cỗ kiệu lâu như thế, sao không để nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngày mai lại đến.
Có thân thể cũng không biết yêu quý chính mình."
Trần A Phúc cười nói: "Con nhớ cha và nương, muốn sớm đi tới thăm mọi người."
Sở Hàm Yên cũng nói: "Con cũng nhớ bà ngoại cùng ông ngoại."
Trần Danh vẫy tay cười nói: "Mau tới ngồi một chút, đừng mệt mỏi." Lại oán giận Vương thị: "Khuê nữ vừa đến liền oán trách, nhanh đi lấy