Lúc này, Kim Yến Tử bay tới, nó treo ở trên vạt áo Trần A Phúc chít chít nói: "Ma ma, chó này là Vượng Tài lừa tới.
Lúc chúng ta du ngoạn ở Hồng Lâm Sơn, chứng kiến vài người mang con chó này, Vượng Tài thừa dịp người ta không chú ý liền lừa nó tới.
Người ta thấy, tỷ tỷ lạc mất chó này sắp khóc chết rồi.
Người ta muốn cho Vượng Tài trả chó lại, nhưng Vượng Tài giống như là nổi điên, dẫn con chó này chạy tóe khói tiến vào núi sâu."
Lạc mất chó đáng yêu như thế, là rất đau lòng.
Trần A Phúc nhìn thoáng qua Vượng Tài muốn tức phụ cũng muốn điên rồi, nhưng bởi vì có Ào Ào làm tham chiếu, lại cực kỳ xem thường chó vườn, nói: "Chó này không giống chó hoang, có phải nhà ai mất hay không? Chủ nhân có bao nhiêu đau lòng."
Vượng Tài cũng hiểu tiếng người, nó rất sợ Trần A Phúc kêu người trả lại tức phụ của nó, sủa một trận về phía Trần A Phúc, lợi hại có phải hay không.
Con chó kia tựa hồ cũng chơi đùa ra tình cả với Vượng Tài, thấy Vượng Tài tức giận, vội vàng lè lưỡi liếm liếm đầu Vượng Tài, an ủi nó đừng nóng giận.
Trần A Lộc tức giận đến đánh sau lưng Vượng Tài một cái, mắng: "Lợi hại cái gì, đừng hù dọa tỷ tao."
Trần Danh nói: "Cha cũng cảm thấy chó này không giống chó hoang, tính tình ôn thuần, tập quán sinh hoạt cũng tốt, nhất định là được dạy dỗ huấn luyện qua."
Mấy người hài tử cũng thích con chó này, đều năn nỉ: "Đừng trả nó lại, chúng ta dùng bạc mua lại." Thậm chí còn tự phát bắt đầu gom bạc riêng tư của mình.
Trần A Phúc nói: "Cho dù muốn trả cũng không biết trả cho ai.
Thôi, trước dưỡng đi.
Không có người đến nhận, chính là nhà chúng ta.
Có người đến nhận lãnh, xem có thể mua nó xuống hay không."
Trần Danh cũng