Tiếng của Sở tam phu nhân vừa rơi xuống, Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi đứng ở một bên liền mặc kệ, lớn tiếng gào thét lên.
Vừa khóc vừa quát: "Muội muội, chúng ta, ngừ xấu xa...!Đánh ra ngoài, đánh ra ngoài..."
Hai tiểu ca chọc cho người trong phòng cười to không thôi.
Trần A Phúc có chút đỏ mặt, sẵng giọng: "Xem các con hẹp hòi, nàng là tam nãi nãi của tụi con, là mẫu thân Ngũ thúc thúc, chúng ta là người một nhà."
Sở tam phu nhân lại càng cười to, nói: "Được, tam nãi nãi không đoạt muội muội bảo bối này của các con.
Chờ nương các con lại sinh một muội muội nữa, bà lại đến đoạt." Nói xong, cầm một đôi vòng tay ngọc bích cực phẩm xanh biếc nước thấu cho Tiểu Ngọc Nhi làm lễ ra mắt.
Hai tiểu ca nghe hiểu nửa câu đầu, nghe không hiểu nửa câu sau.
Biết rõ tam nãi nãi không sẽ đoạt muội muội, vậy mới nín khóc mỉm cười.
Không lâu sau, Tống thị đến thỉnh nàng đi phía tây phòng ăn cơm.
Tống thị cười nói: "Hôm nay trời lạnh, liền chuẩn bị lẩu thịt dê cho tam thẩm, trừ hàn."
Tam phu nhân hài lòng gật đầu, đứng dậy đi ăn cơm.
Cho dù Sở Lệnh Trí hiện tại không đói bụng, vẫn là hiểu chuyện đi theo bồi mẫu thân cùng nhau ăn.
Tam phu nhân nhìn con thứ hai một chút, không chỉ cao ra dài lên, còn tài trí bất phàm, khí chất rất tốt.
Chủ yếu nhất là màu da tốt, da thịt nhẵn nhụi, trong trắng lộ hồng.
Tam lão gia và tam phu nhân ở biên thùy tây bộ ngây người rất nhiều năm, chỗ đó bão cát nhiều, ánh mặt trời ác liệt, làn da không tốt lắm, có chút cẩu thả.
Cho dù tam phu nhân đặc biệt chú trọng bảo dưỡng, nhưng cùng so với làn da các quý phụ kinh thành vẫn có khác biệt rất nhỏ.
Mà Tam lão gia thì càng quá mức, làn da tiểu mạch, lỗ chân lông thô to, có loại thô lỗ phóng khoáng tiêu sái.
Ngay cả Sở Lệnh Vệ cùng Sở Lệnh Trí cùng sinh ra lớn lên tại tây bộ cũng không thể may mắn thoát khỏi, làn da so với những hài tử khác của Sở