Nông Kiều Có Phúc

516: Đánh Kim Chi


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngày hôm sau cuối giờ Thìn, trừ Trần A Đường cùng Trần A Lộc ra, người mấy Trần gia đều đến đủ, ngay cả Trần lão thái cùng một nhà đại phòng đều đến.

Hiện tại nông nhàn, cho nên cả nhà bọn họ đều ở trong nhà tại phủ thành.

Trần A Đường mùa xuân năm nay cũng thi đậu tú tài, hiện tại học tập ở thư viện Thạch Châu.
Người khác biến hóa cũng không lớn, chỉ Hồ thị vàng vọt ốm yếu, ngay cả đi đường đều không lưu loát như trước kia.

Mụ là bị dọa, kể từ khi biết Đại Bảo biến thành thập nhất hoàng tử, liền hù dọa sinh bệnh.

Mụ biết rõ mình trước kia đối với Đại Bảo không tốt, ngày ngày đều sợ có người đến bắt mụ.

Nửa năm sau, ở sau khi xác nhận không sẽ có người tới bắt mụ, bệnh mới dần dần tốt, nhưng thân thể đã không khỏe mạnh bằng lúc trước.
Trương thị cười nói: "A Phúc đừng chê chúng ta làm khách tới sớm, chúng ta thật sự là nhớ con."

Trần A Phúc tiến lên đỡ Trần lão thái cười nói: "Con cũng ước gì sớm đi thăm mọi người."
Tiếp theo, một nhà Vương cữu cữu cũng tới.

Vốn là Sở Lệnh Tuyên muốn điều cậu Vương Thành đến kinh thành, bởi vì sau khi chiến tranh kết thúc Sở Lệnh Tuyên cũng sẽ hồi kinh nhậm chức.

Nhưng cậu Vương Thành không muốn, một cái là hắn càng muốn cách nhà tỷ tỷ gần một chút, một cái khác là sợ người nhà mẹ đẻ Ngô thị, muốn cách bọn họ xa một chút.

Nửa năm trước cha mẹ huynh đệ Ngô thị thế nhưng tìm đến nhà hắn đòi tiền, vẫn là huynh đệ trong quân hỗ trợ đuổi những người kia chạy.
Trừ Hồ thị ra, Trần A Phúc nhìn thấy những người này thì trong lòng vẫn rất cao hứng.

Đặc biệt là chứng kiến mấy hài tử Vương tiểu đệ, Vương tiểu muội, Đại Hổ, Đại Nha, Đại Long này, bọn họ đều cao ra.
Nàng đưa cho bọn họ

lễ vật mình chuẩn bị, lần này mang lễ vật giá trị không nhỏ, có ăn mặc dùng.
Lại đưa một đống lễ vật tiểu thập nhất mang cho bọn họ, chỉ trong đó vài bao điểm tâm cười nói: "Một ít điểm tâm này chính là ngự thiện phòng làm."

Trần lão thái cười đến con mắt xong thành một đường thẳng, nói: "Ai da, mấy món này lão bà tử làm sao nỡ ăn, nhất định phải cầm trở về cung phụng."
Trần A Phúc nói: "Nội cứ yên tâm ăn.

Thập nhất điện hạ còn nhớ bà tốt, bà thích, về sau nó còn sẽ mang cho bà."
Trần lão thái cảm động đến vành mắt đều hồng, nói: "Đứa bé kia nhân nghĩa, chúng ta đối với hắn tốt một chút hắn đều nhớ kỹ.

Chao ôi, vốn tới nhà nghèo, ủy khuất hắn, khiến hắn chịu không ít khổ." Nhìn Trần A Phúc một cái, lại nói: "Cũng ủy khuất A Phúc, nội biết rõ con là đứa bé ngoan ký tình."
Trần Thực mở ra một bao điểm tâm, trước đưa cho lão phu nhân một khối, lại phân cho mấy người hài tử, cười nói với mọi người: "Đây là đồ của thập nhất điện hạ, chúng ta đều đến nếm thử.

Không nghĩ tới, này cuộc đời của ta còn có thể ăn được thức ăn ngự thiện phòng làm, đây là vinh quang."
Những người khác đến cầm lấy điểm tâm ăn.
Trần Nghiệp cũng cười nói: "Lễ mừng năm mới hồi hương, chúng ta lại có cái thổi phồng.

Chậc chậc, có thể ăn được đồ Hoàng thượng ăn, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi."
Nói làm mọi người cười rộ lên.
Chỉ
.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện