Thời điểm Trần A Phúc muốn đi, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng chịu để cho mẫu thân ôm, lại bò ở trong ngực của mẫu thân khóc lớn một hồi.
Hài tử này, quỷ tinh lại háo thắng, đều là bị ông nội của nó sủng.
Trần A Phúc âm thầm phỉ nhổ không thôi, cũng đành phải xốc tinh thần nói tốt, mới dỗ dành được cô gái nhỏ.
Trần A Phúc cảm thấy, Sở Hầu gia có lẽ chính là biết sủng người, cho nên mới sủng được một già một trẻ tính tình lớn vậy.
Sở Hàm Yên dắt hai người đệ đệ, Trần A Phúc ôm Tiểu Ngọc Nhi và tam phu nhân cùng nhau ra khỏi An Vinh Đường.
Hiện tại, Sở tam phu nhân chuyển đi Minh Hòa Viện trụ.
Minh Hòa Viện không lớn, kề bên Trúc Hiên, hai cái sân chẳng qua cách vài chục mét.
Tam phu nhân cười nói: "Ta muốn làm hàng xóm với con, liền đặc biệt muốn Minh Hòa Viện."
Trần A Phúc cười nói: "Tốt quá, vậy mấy đứa hài tử về sau ghé chơi cũng thuận tiện."
Tam phu nhân cười nói: "Có thuận tiện cũng vô dụng.
Ông nội tụi nó vừa trở về ở, liền ngày ngày chiếm cứ bọn nó.
Ta vẫn ngóng trông Tuyên Nhi mau chút trở về, các con có thể sinh thêm một khuê nữ.
Tiểu khuê nữ vừa sinh ra ta liền ôm trở về nuôi dưỡng, cha chồng con lại như thế nào cũng thẹn thùng đến gặp ta đòi hài tử."
Trần A Phúc cười cười, nàng đích xác không biết nên nói cái gì.
Trên đường, tam phu nhân nhỏ giọng nói cùng Trần A Phúc: "Vinh Chiêu là sáng hôm nay đi trong chùa.
Chúng ta cùng nhau lớn lên, mặc dù thường xuyên có tranh chấp, nhưng dù sao cũng là đường tỷ muội, ta vẫn đưa nàng đi.
Ai, cũng chỉ có ta đi đưa nàng, trước có nhiều muội muội, đệ muội chơi cùng nàng tốt đến như vậy, không có một người nào đi tiễn đưa.
Nàng như biến thành một người khác, bản thân bị ma quỷ ám ảnh, hại chính mình không ít, cũng hại mẹ đẻ cùng nhà ông bà