Lúc này, ngoài cửa sổ truyền tới vài tiếng Yến Tử nỉ non.
Dưới hành lang thượng phòng, có tổ chim én.
Nghe được thanh âm này, trừ Tiểu Ngọc Nhi ra, mấy người hài tử lại bắt đầu hoài niệm Kim Yến Tử.
Hòa vương gia nói: "Nay cũng cuối tháng hai rồi, Kim Bảo thế nào còn chưa tới tìm chúng ta đây?"
Sở tiểu cô nương chu môi nói: "Đúng nha, muội và bọn đệ đệ ngày ngày ngóng trông nó, cũng không trông thấy trở về."
Trần A Phúc cười nói: "Kim Bảo ham chơi, có lẽ trên đường nhìn thấy đồ chơi vui, làm trễ nãi về nhà."
Kỳ thật, ở ngày hai mươi sáu thì Kim Yến Tử liền đi ra rồi, không chỉ nó, ngay cả Kim Bối đều đi ra.
Trải qua Trần A Phúc thỉnh cầu, chúng nó cùng đi phía nam thăm Sở phụ thân.
Ngày hai mươi lăm giờ hợi, Trần A Phúc cầm lấy nửa bát hạt thông hương sữa cùng nửa bát quả táo cắt hạt lựu tiến vào không gian.
Sở Lệnh Tuyên dù sao còn ở trên chiến trường, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trần A Phúc muốn mời Kim Yến Tử vừa ra không gian, liền đi tỉnh Nam Trung xem hắn.
Nàng tiến vào không gian, lại không nhìn thấy bóng dáng Kim Yến Tử, nghĩ tới nó có phải còn đang ngủ ở trong hoàng kim ốc hay không.
Liền hô: "Cục cưng, đều sắp rời tổ rồi, như thế nào còn đang ngủ, là muốn làm con sâu lười sao?"
Vừa dứt lời, từ trên cây Yến Trầm Hương liền truyền ra một trận tiếng chim hót, thanh âm không lớn, nhưng uyển chuyển du dương, êm tai cực kỳ.
Bởi vì quan hệ Kim Yến Tử, Trần A Phúc tiếp xúc qua rất nhiều chủng loại chim chóc, tiếng kêu này đều muốn dễ nghe hơn tất cả tiếng chim hót nàng từng