Cho dù Trần A Phúc quá sức tức giận, lại đau lòng Sở Lệnh Tuyên bị thương, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình nghe Kim Yến Tử "Êm tai kể chuyện".
Kim Yến Tử nói: "...!Người ta liền dẫn Bối Bối đứng ở trên một tảng đá lớn xem náo nhiệt.
Vị cô nương kia rất có kiên nhẫn, càng không ngừng nói, tay cũng không thành thật...!thời điểm miệng rộng của nàng ta sắp hôn xuống, Sở phụ thân tức chết, phun một bãi nước miếng lên nàng ta, mắng to nàng ta không biết xấu hổ.
Cô nương kia quá xấu hổ thành giận, một cái tay véo chân bị thương của Sở phụ thân, Sở phụ thân đau đến kêu to một tiếng.
Tay kia lại đánh tới trên mặt Sở phụ thân.
Người ta không thể đợi thêm nữa, nếu để nàng ta đánh xuống, ma ma sẽ đánh con ..."
Kim Yến Tử vội vàng bay qua ngậm xiêm y sau lưng Ngọc Bạc Anh, ngậm nàng ta ở giữa không trung, bay về phía cửa động.
Ngọc Bạc Anh bị dọa hỏng, trong miệng kêu gào.
Ra khỏi sơn động, Kim Yến Tử quăng nàng ta xuống, lại cao giọng kêu vài tiếng.
Một đám chim chóc miệng dài liền bay tới, còn đều cùng nhau giương miệng rộng đánh tới Ngọc Bạc Anh.
Ngọc Bạc Anh càng sợ hơn, ôm đầu kêu the thé phóng tới chân núi.
Kim Yến Tử lại bay trở về sơn động, Sở Lệnh Tuyên cũng nhìn thấy nó, cười to nói với nó: "Kim Bảo, thật sự là Kim Bảo! Là A Phúc cho mi đi đến sao? Cảm ơn mi.
Mau, mau giúp ta cởi bỏ sợi dây thừng."
Kim Yến Tử dùng miệng cởi bỏ sợi dây thừng.
Sở Lệnh Tuyên ngồi dậy, mở ra xiêm y bị ném ở bên cạnh, lấy ra một cái hà bao, lại từ trong hà bao lấy ra một viên thuốc được giấy dầu bao lấy.
Hắn nuốt viên thuốc vào, mới nâng Kim Yến Tử ở lòng bàn tay nói: "Thuốc kia là thần dược A Phúc cho ta, ăn nó thương chân khỏi rất nhanh."
Kim Yến Tử chít