Nghe Trần Thế Anh nói, Giang thị cùng nha đầu bẩm báo đều ngẩn người.
Trần Thế Anh bình thường ôn hòa, nhã nhặn, cho dù là đối với đầy tớ đều là thái độ hòa ái, đối với Trần Vũ Huy, hoặc là những hài tử khác lại càng là tính tình tốt.
Không nghĩ tới, lại nói ra lời nói tuyệt tình đến như thế.
Nha đầu kia lại vội vàng bẩm: "Không có, không có tchết.
Bọn nô tỳ phát hiện được sớm, ôm nàng từ trên ghế xuống."
Trần Thế Anh lại lạnh lùng trách cứ: "Không có chết, kinh hãi như thế làm chi? Trở về trông chừng nó, sáng mai sẽ đưa đi.
Còn có, nói cho nó biết, nó làm nhiều chuyện khiến thân nhân đau cừu nhân mừng như thế, đã giày vò sạch tất cả thương tiếc của ta đối với nó rồi, kêu nó tự giải quyết cho tốt, ta cũng sẽ không thấy nó nữa."
Giang thị nhìn Trần Thế Anh nét mặt đầy vẻ giận dữ một chút, thấp giọng nói: "Lão gia bớt giận, đừng giận hỏng thân thể.
Thiếp, thiếp vẫn là đi xem Huy nha đầu một chút đi."
Trần Thế Anh gật đầu nói: "Kêu người trông chứng nó, đừng ở nhà gặp chuyện không may.
Nếu nó thật muốn tìm chết, liền hồi hương rồi chết, thắt cổ, nhảy xuống giếng, người khác nhìn cũng nhìn không nổi." Lại đứng dậy nói: "Ta đi nhà mới xem một chút, trực tiếp ở chỗ đó một đêm.
Tìm hai bà tử thân thể khỏe mạnh đưa Huy nha đầu, đừng nháo ra động tĩnh lớn khiến người ta chế giễu."
Nói xong, liền trực tiếp đi rồi.
Giang thị nhìn bóng lưng hắn, kêu người đi gọi Lục di nương bồi hắn.
Dư di nương bởi vì "Ỷ sủng mà kiêu", muốn tự nuôi dưỡng Triều ca nhi, năm ngoái liền bị Trần Thế Anh xua đuổi đi trong trang ở.
Giang thị về sau lại nạp cho hắn một tiểu thiếp hoặc là thông phòng nha đầu trẻ tuổi tướng mạo đẹp, Trần Thế Anh đều không cần.
Còn kéo tay nàng nói: "Lấy vợ phải lấy hiền.
Ở thời điểm ta bị giam giữ, liền nghĩ nếu như một ngày kia có thể ra ngoài, nhất định không phụ nàng nữa."
Khi đó, Giang thị đều bị cảm động khóc.
Giang thị