Trần A Phúc ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy, vỗ nhè nhẹ đánh mông nhỏ của bé một cái.
Tiểu Ngọc Nhi cười khanh khách vài tiếng, ôm Trần A Phúc hôn mấy cái, dán mặt nàng đầy nước miếng.
Tam phu nhân ở một bên cười nói: "Cùng so với Yên Nhi, ta càng ưa thích tính tình Tiểu Ngọc Nhi.
Loại người như nhà chúng ta, hài tử thì phải lợi hại một chútt.
Chỉ cần làm việc đúng mực gây khó dễ được chuẩn, người khác tìm không ra khuyết điểm, cũng không dám tùy ý bắt nạt.
Yên Nhi quá nhu nhược, cho dù về sau gả đi nhà chồng, người nhà mẹ đẻ cũng không bớt được tâm..." Lại thở dài, nhẹ nói: "Đều là Vinh Chiêu hại người."
Lời nói này Trần A Phúc cũng đồng ý.
Tiểu Ngọc Nhi nhỏ như thế, rất nhiều chuyện nàng đều không lo lắng.
Mà Sở Hàm Yên, nàng từ nhỏ lo lắng đến bây giờ, về sau còn phải tiếp tục lo lắng.
Cho dù gả cho tiểu thập nhất yên tâm nhất, nàng vẫn sợ phức tạp.
Trần A Phúc cười nói: "Tam thẩm, con muốn tìm cho Tiểu Ngọc Nhi một giáo dưỡng ma ma khá chút.
Làm việc khéo léo có chừng mực, cũng muốn dạy bảo từ nhỏ."
Tam phu nhân nói: "Dễ thôi.
Sau khi Thái hoàng thái hậu băng hà, cung nhân hầu hạ lão nhân gia bà thả ra đến một nhóm." Suy nghĩ một chút còn nói: "Ta nhớ được, Đinh ma ma cùng Tô ma ma cũng không tệ, lanh lợi, chững chạc, trước đó đặc biệt được thái hoàng thái hậu thích, tuổi cũng không tính quá lớn.
Ta kêu người đi hỏi thăm một chút."
Trần A Phúc cười nói cảm ơn.
Lúc này, trong sân truyền tới tiếng bọn nhỏ ồn áo, là mấy hài tử đi Hòa vương phủ chơi trở về.
Hai tiểu ca xông tới trước hết, sau đó là Sở Lệnh Trí cùng Sở Hàm Yên.
Hai tiểu ca chạy đến trước mặt Trần A Phúc tranh nhau nói: "Mẫu thân, mẫu thân, tỷ tỷ