Trần Đại Bảo vừa nghe lại còn muốn mua chính mình, đều bị dọa khóc lên, gạt lệ nói: "Ta phải về nhà, ta muốn cùng một chỗ với nương ta.
Van cầu các ngươi, không cần mua ta, nương ta không có ta sẽ không sống được.
Người trong thôn chúng ta đều nói ta thông tuệ, tương lai có thể khảo được cử nhân tiến sĩ, thi đậu có thể làm chỗ dựa cho nương ta với ông ngoại bà ngoại.
Làm nô tài, thì không thể khoa khảo ...!hu hu hu..."
Tiếng khóc của cậu khiến ba con chim nhỏ lao xuống lao xuống từng con, lượn vòng ở trên đầu mấy người đó, "Két két" kêu to.
Trần Trụ Trì trầm mặt, hai tay hợp thành chữ thập nói: "A Di Đà Phật, mọi việc phải nói duyên phận, chớ nên làm người khác khó chịu.
Trần tiểu thí chủ có thể để cho chim chóc làm bạn Yên Nhi thời gian dài như vậy, trong lòng hắn còn có thiện niệm với Yên Nhi, đậy là tâm địa nhân hậu của hắn.
Các ngươi làm sao lại có thể đối đãi với hắn có hảo ý như vậy! Vạn lần không được lấy mạnh hiếp yếu, càng không thể bắt nạt một đứa nhỏ..."
Những người kia bị hù dọa liên tục xin lỗi.
Rồi Trần Trụ Trì nói với Đại Bảo: "Tiểu thí chủ chớ sợ, các nàng ấy sẽ không ép mua chim chóc nhà ngươi, càng sẽ không ép mua ngươi.
Cảm ơn ngươi bồi Yên Nhi chơi lâu như thế, ngươi là bạn tốt đầu tiên của nàng, nàng cũng đặc biệt thích ngươi, bần ni vẫn là lần đầu tiên trông thấy nàng có thể cùng một người ngoài chung đụng lâu như thế..."
Lúc Trần Đại Bảo gần đi, Trần Trụ Trì còn để một người nha hoàn cầm một bao điểm tâm cùng bốn bộ bút hai thỏi mực đưa cho cậu, để cậu ngày mai lại đến chơi cùng Yên Nhi.
Trần Đại Bảo không dám lấy cái gì.
Trần Trụ Trì cười nói: "Ngươi là bạn tốt đầu tiên của Yên Nhi,