Cùng nói chuyện với Kim Yến Tử trong chốc lát, cũng làm cho tâm tư Trần A Phúc bình phục rất nhiều.
Lại nghe tiếng kêu thanh thúy của chim sơn ca dưới mái hiên, còn có mùi hoa quế bị gió thổi vào cửa sổ, tâm tình của nàng cũng khá lên.
Thế giới này tốt đẹp như thế, nàng vẫn là một thiếu nữ mười lăm tuổi hoa quý, có nhi tử, có Kim Yến Tử, còn có người nhà quan hệ tốt yêu thương mình, không thể để cho những chuyện kia phá hỏng tâm tình.
Cùng lắm thì, không cưới là được.
Lúc ăn cơm tối, không đợi Đại Bảo đi gọi, nàng liền tự giác đi qua nhà cũ.
Có lẽ vì an ủi Trần A Phúc, buổi tối làm mì sợi chiên xì dầu thịt vụn đánh nước sốt nàng thích ăn.
Vừa vào trong phòng, một cỗ mùi thơm cùng nhiệt khí liền đập vào mặt.
Vương thị đang bận rộn vây quanh nồi lớn bốc hơi nóng, Đại Bảo mặt hoa ngồi ở trước lò nhóm lửa.
Trần A Phúc muốn qua đi hỗ trợ, bị Đại Bảo cứng rắn đẩy vào đông phòng, Trần Danh cũng vội vàng kêu nàng ngồi trên giường.
A Lộc ngồi ở trên giường cọ tới, bàn tay nhỏ bé kéo tay nàng ân cần nói chuyện, ngay cả Thất Thất cùng Hôi Hôi ngồi xổm góc giường cũng không om sòm như trước kia.
Vương thị trước hết bưng lên một chén lớn mì sợi cho nàng, trên đống mì vắt có nổi bật màu tương thịt vụn, thơm nức.
Trần A Phúc khom người nói: "Chén này cho cha."
Vương thị cười nói: "Lập tức bưng tới cho cha của con."
Trần Danh cười để cho nàng ăn trước.
Người một nhà sợ nàng tâm tình không tốt, nói chuyện làm việc đều cẩn thận, ngay cả tiếng "rột roẹt" bình thường ăn mì cũng không có.
Ngồi ở trong phòng tràn đầy mùi thơm mì sợi, Trần A Phúc bị tràn đầy yêu mến bao quanh.
Nàng vô cùng băn khoăn, cười