Cuối cùng dụ dỗ xong vật nhỏ, như nguyện lấy được hai điểm lá cây Yến Trầm Hương cỡ ghèn mắt ba ba của nó, dính trên khăn tay, Trần A Phúc mới ra không gian.
Về phòng nhỏ rồi, nhỏ giọng nói cùng Vương thị chuyện bán Thập Cẩm Tước sáu trăm lượng bạc, cũng nói dùng những bạc này mua đất đai.
Vương thị thiếu chút nữa chấn kinh rớt cằm: "Ông trời, tiền của người có tiền không phải là tiền sao? Một con chim cho nhiều bạc như vậy?"
Trần A Phúc cười nói: "Nghe nói, địa giới Đại Thuận Triều chúng ta không có loại chim chóc này.
Trong hoàng cung có hai con Thập Cẩm Tước, còn là người Phiên tiến cống.
Con này là con thứ ba, đương nhiên đáng giá.
Lại nói, người có tiền chính là thích một ít hoa cỏ chim chóc này, hoa cỏ cực phẩm còn có thể bán tới ngàn lượng bạc đâu, đây gọi là phong nhã."
Vương thị gật đầu nói: "Ừ, cũng đúng.
Nhưng mà, vị Sở đại gia kia thật là một quan tốt, cũng không lừa dối chúng ta."
Đúng là vậy.
Nếu như bọn họ không nói, mình nào biết Thập Cẩm Tước đáng giá như thế.
Từ điểm này tới xem, vị anh hùng nào đó nhìn lạnh lùng, dọa người, nhân phẩm vẫn không tệ.
Trần A Phúc mới nhớ tới, La quản sự nói lão hầu gia gì đó, vậy giải thích rõ Sở Lệnh Tuyên là xuất thân Hầu phủ? Như vậy sinh ra cũng đủ cao quý.
Chỉ là, người ta phú quý như thế, sao nương hắn sẽ xuất gia đây?
Nàng vừa nghĩ băn khoăn, vừa cùng Vương thị bắt đầu dùng sa tanh làm con rối cho Sở Hàm Yên.
Các nàng mới vừa cắt hai cái, liền nghe thấy tiếng Trần A Mãn đập cửa, Trần A Phúc đành phải thu sa tanh cắt con rối Yến Tử lại.
Bởi vì Sở gia không muốn để cho người khác biết hài tử nhà hắn thích Yến Tử mỉm cười, Trần A Phúc liền không thể làm con rối Yến Tử, mà là may xiêm y cho Sở Hàm Yên.
La chưởng quỹ cho nhiều sa tanh,