“Ngươi không có tác dụng gì, không đi ở lại đây làm gì? Còn muốn bị đánh sao?” Nếu không phải bị đánh không có khen thưởng nữa, Khưu Tiểu Ngư mới lười nhiều lời với Hoàng Quế Phân, trực tiếp ra tay.
Hoàng Quế Phân nghe xong lời Khưu Tiểu Ngư nói, vừa lăn vừa bò chạy đi.
Hoàng Quế Phân cho rằng mình bị Khưu Tiểu Ngư dọa sợ, cho nên khi chạy về đến sơn động vậy mà không cảm thấy mệt.
Đâu biết rằng Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi vết thương trên người nàng ta, cũng trị hết chút bệnh vặt tích lũy mấy năm trên cơ thể nàng ta.
Chuyện này không phải là Khưu Tiểu Ngư cố ý, mà là bị hệ thống dẫn đường sai, cho rằng chỉ cần là người có bệnh, hệ thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ, lại không biết nhân loại ăn ngũ cốc hoa màu có chút bệnh vặt là trong phạm vi bình thường, hệ thống sẽ không tuyên bố nhiệm vụ.
Những thôn dân chạy nạn này trên người người nào không có chút bệnh, nếu không đã sớm tuyên bố nhiệm vụ.
Nhìn Hoàng Quế Phân chạy về, Khưu Tiểu Ngư biết gần đây không có dã thú gì, cho nên không vội vã trở về gác đêm.
Cho dù Hoàng Quế Phân gặp được dã thú, đó cũng là vận may của nàng ta không tốt.
Khưu Tiểu Ngư lấy một hộp mì từ trong không gian ra, chuẩn bị ăn đêm.
Mì hộp mà hệ thống khen thưởng không có nhãn hiệu, chỉ là hộp giấy màu trắng.
Ở thời đại trang giấy vô cùng trân quý này, nếu để người ta biết Khưu Tiểu Ngư dùng giấy làm hộp đựng mì, nhất định sẽ cảm thấy nàng phí phạm của trời, sẽ bị mắng chửi.
Mà người phát hiện Khưu Tiểu Ngư dùng giấy làm thành hộp mì, rất nhanh đã xuất hiện ở xung quanh.
Còn bị người ta đuổi giết.
Khưu Tiểu Ngư đun nước xong, đổ nước vào trong mì, miệng cắn khô bò chuẩn bị đợi 2 phút thì ăn mì tôm.
Khưu Tiểu Ngư thậm chí đã ngửi được mùi thơm từ mì tôm bay ra, khô bò trong miệng càng thơm.
“Vù…” Tiếng xé gió vang lên.
“Bộp…”Khưu Tiểu Ngư há hốc miệng nhìn mì rơi đầy đất.
Lửa giận lập tức tràn ngập trong lòng.
“Là, kẻ, nào, làm…” Khưu Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi nhìn mũi tên trên đất.
Ngay lúc này lại có một mũi tên bắn tới, còn kèm theo một giọng nói nhắc nhở.
“Cẩn thận…”Cơ thể Khưu Tiểu Ngư hơi nghiêng sang một bên, né tránh mũi tên này, nhưng trong lòng càng thêm bực bội.
Mũi tên này sớm bắn về phía mình mà nói, mì đã không bị bắn rơi đầy đất.
Khi Khưu Tiểu Ngư nghe thấy tiếng xé gió, cũng đã không kịp ngăn cản mũi tên bắn về phía hộp mì.
Bắn người thì được, sao có thể bắn đồ ăn của nàng, đúng là quá đáng ghét.
“Keng keng keng…” Tiếng đao kiếm va chạm vang