Thứ này chất đầy trong không gian của Khưu Tiểu Ngư, bản thân nàng cũng đếm không hết rốt cuộc có bao nhiêu, cảm thấy còn chiếm nhiều vị trí.
Tiêu Mộc Trạch nhìn thấy thùng giấy đột nhiên xuất hiện đôi mắt co rút lại, mở miệng theo bản năng:“Quả nhiên là ngươi đến từ Linh Ẩn Trang.
”Khưu Tiểu Ngư ngây ngốc, không chút để ý nhún vai: “Ngươi nói phải thì phải đi.
”Tiêu Mộc Trạch lại cảm thấy Khưu Tiểu Ngư đang thừa nhận.
“Ta có thể mở ra xem không?” Tiêu Mộc Trạch cẩn thận hỏi.
Tuy thùng giấy này không trắng tinh như bát giấy vừa rồi, nhưng nhìn khuynh hướng cảm xúc thì biết vô cùng cứng rắn, trong lòng vô cùng tò mò làm kiểu gì.
“Nói là tặng ngươi, để mặc ngươi xử lý.
” Chỉ cần không phải đồ ăn, Khưu Tiểu Ngư vẫn vô cùng hào phóng.
Người từng trải qua mạt thế đều biết đồ ăn là thứ không thể thiếu, mà thứ khác có hay không vẫn có thể tồn tại, nhưng không có đồ ăn thì nhất định phải chết.
“Chuyện này… Đa tạ Khưu cô nương.
”Khưu Tiểu Ngư gật đầu.
…Tiêu Mộc Trạch cẩn thận cắt băng dính trong suốt ra, mở thùng giấy, mùi giấy nồng đậm phả vào mặt.
Tiêu Mộc Trạch cảm thấy tim đập hơi nhanh, giấy này còn tốt hơn giấy mà hoàng thất dùng, nếu không phải trên người không có bút mực, Tiêu Mộc Trạch ước gì có thể viết thử lên tờ giấy, thử xem trang giấy này dính mực như thế nào.
Nhưng mà chỉ riêng xúc cảm sẽ không nhòe mực.
“Thật tốt quá, trang giấy này đúng là tốt quá!” Tiêu Mộc Trạch không nhịn được cảm thán.
Khưu Tiểu Ngư lắc đầu, nói: “Không biết còn tưởng ngươi đang sờ mỹ nữ đấy, say mê như vậy.
”Tiêu Mộc Trạch: “… Tiểu cô nương sao nói chuyện thô bỉ như thế, đây là những lời ngươi có thể nói ra sao?”Khưu Tiểu Ngư:“Lão nương ta năm nay… Thôi, lười cãi nhau với đám người đọc sách các ngươi, ai quy định chỉ có nam nhân mới có thể nói những lời này, nữ nhân không thể?”Tiêu Mộc Trạch không cãi nhau với Khưu Tiểu Ngư, bởi vì lực chú ý của hắn đều tập trung vào trang giấy.
Nghĩ thầm rốt cuộc trang giấy này làm kiểu gì thế?Có thể sản xuất số lượng lớn hay không?Chẳng qua không biết hỏi ra Khưu Tiểu Ngư có nói hay không.
Kết quả vừa ngẩng đầu, thì thấy Khưu Tiểu Ngư cầm khăn giấy lau miệng, ném khăn giấy vào trong bát giấy vừa rồi, sau đó ném vào đống lửa, bát giấy kia lập tức bị ngọn lửa cắn nuốt.
Tiêu Mộc Trạch cảm thấy trái tim mơ hồ đau đớn, đúng là quá lãng phí.
“Không biết