Lâm Tam Quý không nghĩ tới tức phụ của lão dám làm chuyện này.
Lão luôn biết Trần Thục Cúc không phải hiền thê, ngang ngược vô lý lại đanh đá nhưng cũng cưới về nhà, lại sinh hài tử cho lão, chỉ cần không chạm tới cực hạn, lão đều không so đo chịu đựng tật xấu của Trần Thục Cúc.
Mà cực hạn của lão chính là đại nhi tử, Trần Thục Cúc vì lão nhị cắt dứt tiền đồ của lão đại, hoàn toàn đánh vỡ cực hạn của lão.
"Lý lão ca, ta muốn hưu nữ nhân này, ngài làm chứng cho ta."
Lâm Tam Quý che ngực lại không ngừng thở dốc, suýt chút nữa ngất xỉu.
Trần Thục Cúc choáng váng khi nghe được lời này, tướng công mụ trước kia không phải không nói muốn hưu mụ, nhưng chỉ nói ở nhà mà thôi.
Lâm Tam Quý chú trọng thể diện Lâm gia, nếu không phải động tâm tư sẽ không nói bậy trước mặt người ngoài.
Lần trước Lâm Tam Quý tìm thôn trưởng nói lời này là lúc mụ muốn đem Lâm Trạch giao cho người khác.
Trần Thục Cúc bây giờ mới luống cuống, so với tội danh bất công ngoan độc còn muốn hoảng hơn, mụ đến tuổi này còn bị hưu về nhà mẹ đẻ, khác gì bức tử mụ đâu.
"Không, đương gia ngươi không thể hưu ta, ta biết sai rồi, là ta bị ma đeo quỷ bám.
Tam Quý, ngươi không thể hưu ta, nếu ta bị hưu, lão nhị về sau thi khoa cử như thế nào?"
Trần Thục Cúc vội vàng khóc sướt mướt cầu tình, không la lối khóc lóc nữa, đem nhi tử ra cầu tình.
Không phải mụ thông minh, mà mụ hiểu tính tình của Lâm Tam Quý, trong lòng Lâm Tam Quý căn bản không có mụ, mấy năm nay nhường mụ chẳng qua là xem trọng mặt mũi nhi tử, cho nhi tử đọc sách cũng là tâm nguyện của Lâm Tam Quý.
Nhưng lần này mụ tính sai rồi, ở trong lòng Lâm Tam Quý, địa vị lão đại trong tưởng tượng của mụ càng lớn hơn.
"Ngươi chỉ biết nghĩ đến lão nhị, còn lão đại đâu? Ngươi làm những chuyện đó có nghĩ đến tổn hại cho lão đại về sau hay không? Trong nhà cũng có bạc, có chu cấp đủ cho hài tử đọc sách hay không, bộ ta không biết hay sao? Nếu không đủ, ta sẽ tìm cách chu cấp, sao ngươi lại có thể chặt đứt tiền đồ của lão đại."
Mắt Lâm Tam Quý đỏ lên, cực kỳ giống bộ dáng tuyệt vọng vừa rồi của Lâm Trạch.
Chẳng qua Lâm Trạch vừa rồi là cố ý làm, mà Lâm Tam Quý thật sự khổ sở tuyệt vọng, đều do lão dung túng mới làm cho Trần Thục Cúc có lá gan lớn như vậy, lão đại ngoài miệng nói không oán lão, trong lòng không điểm ngăn cách sao?
"Nhưng hắn hoang phế nhiều năm không đọc sách, cho dù ngươi hưu ta, hắn cũng không thể thi đậu khoa cử.
Tam Quý, ta biết sai rồi, ta chỉ đến lão nhị, nhà chúng ta hiện tại đều trông cậy vào tiền đồ của lão nhị."
Tuy biểu tình Trần Thục Cúc dạ thưa nhận sai, nhưng ngữ khí rất xấu.
Có tiền đồ của lão nhị, Lâm Tam Quý sao hưu mụ được nữa, thôn trưởng và lão tộc cũng không đáp ứng, đã phế một cái tú tài rồi, chẳng lẽ còn muốn phế thêm một người?
Lý Lão Phúc và các lão tộc sắc mặt khó coi nhìn Trần Thục Cúc, lại không thể không giúp:
"Lâm gia, việc hưu thê này bỏ đi, lời mụ già này nói cũng có đạo lý, sắp phải thi hương rồi, truyền đi sẽ ảnh hưởng rất lớn, chúng ta đem mụ già này đến từ đường làm việc hai năm, cho mụ giác ngộ lại."
"Phụ thân, ngài tha thứ cho nương đi, nương bởi vì ta mới phạm phải sai lầm này.
Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo, cha mẹ nuôi dưỡng tri ân con cái bất tận về sau, nhi tử khẩn cầu phụ thân niệm tình nương quán xuyến nhà cửa nhiều năm, tha thứ cho nương."
Lâm Kiến Văn đi lên cầu tình, nói với Lâm Tam Quý xong lại hướng đến Lâm Trạch:
"Đại ca, tuy nương đã làm sai, chung quy là sanh mẫu của chúng ta, trong lòng huynh có oán hận thì tìm đệ đi."
Nhìn như hiếu tử khiêm tốn, thực tế đem hiềm nghi của mình tẩy đi sạch sẽ, đối lập với Lâm Trạch bất hiếu oán hận muốn kiện sanh mẫu.
Lâm Kiến Văn quả thực âm hiểm giảo hoạt.
Lâm Trạch trong lòng cười lạnh một tiếng, làm biểu tình bi thương tiếp chiêu gã:
"Nhị đệ từ nhỏ có nương yêu thương, tất nhiên là không biết trong lòng đại ca đau khổ thế nào.
Tóm lại, việc học hiện tại của ta hoang phế nhiều năm, cái gì cũng không thay đổi được.
Bà ấy là nương, mặc dù chặt đứt tiền đồ của ta, ta cũng không thể oán bà ấy......!Phụ thân, từ bỏ việc hưu thê đi, ta hiện tại chỉ nghĩ đến việc phân gia đoạn thân sạch sẽ, ngài thành toàn cho nhi tử đi."
Lòng tràn đầy chua xót cùng thất vọng.
Không chỉ có con cái trong thôn nghe được khó chịu, chính người làm cha mẹ trong lòng cũng không khỏi tư vị, tuy nói Lâm Trạch hôm nay có chút kích động ngỗ nghịch, nhưng cũng do Trần Thục Cúc bức tới cùng đường.
Lâm Trạch thông minh từ nhỏ, mười hai tuổi thi đậu tú tài, tư thục tiên sinh còn nói hắn có thể thi đậu Trạng Nguyên, kết quả lại bị hủy như vậy!
"Lão nhị Lâm gia còn không biết xấu hổ hướng Lâm Trạch cầu tình, Trần thẩm bất công với hắn từ nhỏ, hắn còn hiếu thuận với mụ, gã đâu phải là Lâm Trạch bị oan khuất, tiền đồ cũng chưa mất, trong lòng gã tất nhiên không có oán hận rồi."
"Lâm Kiến Văn không có biết người ta đau khổ cỡ nào đâu."
Các thôn dân lặng lẽ nghị luận.
Lâm Kiến Văn trong lòng cực hận khi nghe người xung quanh nói, gã không nghĩ tới đại ca ngày thường ngu xuẩn, nhưng hôm nay lại khéo đưa đẩy thiện ngôn*.
Thiện ngôn*: lời hay
Lý Lão Phúc mắt nhìn Lâm Kiến Văn, trong lòng cũng bực mình, lão không phải thôn dân ngu muội vô tri, những chuyện tranh giành gia sản lão không biết sao, chuyện hôm nay chỉ dựa vào Trần Thục Cúc là một thôn phụ thì không thể nào làm được.
Nhưng hiện tại không có biện pháp, tiền đồ của Lâm Trạch đã bị hủy.
Lâm Kiến Văn là tú tài duy nhất trong thôn, còn hai tháng nữa tới kỳ thi hương, chuyện của Lâm gia chỉ có thể một điều nhịn chín điều lành.
"Được, một khi đã như vậy, Lâm gia ngươi xem chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đỡ phải truyền đi ảnh hưởng tới lão nhị."
Người trong thôn sôi nổi tỏ thái độ tán đồng.
Lâm Tam Quý tức giận, cũng biết sự tình nghiêm trọng, nhưng lão cảm thấy quá ủy khuất đại nhi tử.
Thấy hán tử trung niên khó xử buồn khổ.
Lâm Trạch nghĩ nghĩ, chủ động thoái nhượng:
"Phụ thân, phân gia đoạn thân đi, nhi tử không trách ngài, nhi tử biết trong lòng ngài có nhi tử."
Dù sao cũng cho Lâm Kiến Văn mặt mũi, mặc kệ hắn được tư thục tiên sinh đánh giá tốt ra sao, họ vẫn lo lắng tiền đồ vô lượng của Lâm Kiến Văn nên không thể đắc tội, trong thôn khẳng định sẽ nghĩ cách áp chuyện này xuống.
Mọi chuyện đều do Trần Thục Cúc ra tay, căn bản không bắt được Lâm Kiến Văn.
Một khi đã như vậy, không bằng chủ động