Lâm Trạch nhiệt tình chào hỏi, suýt chút nữa làm Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong nhảy dựng lên.
Lâm Trạch trước khi mắc bệnh tuy rằng lễ phép quy củ, nhưng trong xương cốt của người đọc sách tính tình cao ngạo, không thân cận với người trong thôn, thái độ nhàn nhạt.
Sau khi mắc bệnh nguyên thân càng thêm cao lãnh, quanh năm suốt tháng ngoại từ tìm Chương Ngân Châu cơ bản không ra khỏi cửa, tính tình táo bạo tối tăm, gặp ai cũng không tươi cười.
Thật sự Lâm Trạch quá nhiệt tình làm người ta ăn không tiêu, cảm thấy trong lòng không yên ổn, đặc biệt là Trịnh Tiểu Lạc vừa rồi còn nói xấu hắn, không chột dạ sao được.
"Không không ngộ hạnh......"
Trịnh Tiểu Lạc âm thanh lắp bắp trốn sau lưng Hà Hướng Phong, tuy rằng chán ghét Lâm Trạch, mặc kệ nói như thế nào Lâm Trạch cũng là tú tài, người thường không thể đắc tội.
Hơn nữa Chương Tụ từng nói hắn tức giận sẽ đánh người, hiện tại đắc tội với hắn, cậu sợ hãi không nói lắp mới là lạ.
Cuối cùng vẫn là Hà Hướng Phong tương đối ổn định, che chở Trịnh Tiểu Lạc đi lên trước xin lỗi với Lâm Trạch:
"Lâm tú tài xin lỗi, Lạc ca nhi vừa rồi không có ý xấu, chúng ta tới giúp Tụ ca nhi quét dọn nhà cửa."
Duỗi tay không đánh người đang cười, thái độ người ta thành ý, còn chủ động tới hỗ trợ quét dọn nhà cũ, nếu như cự tuyệt tức giận sẽ không có đạo lý.
Còn có bao lớn bao nhỏ, giỏ tre đầy sọt, mang theo nhiều lễ vật như vậy, quan hệ rất tốt mới làm như vậy, người như vậy mà không giao hảo được chắc là đầu óc ngấm nước
Lâm Trạch vốn dĩ là hỗn đản, lại không phải phải mắng hắn, Lâm Trạch tự nhiên sẽ không sinh khí, lại nói đây là khuê mật* của phu lang hắn, đắc tội ai cũng không được đắc tội khuê mật, bằng không liền nói lời gièm pha cho phu lang nghe, hắn có thể đến khóc chết.
Khuê mật*: bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ.
"Không có việc gì, ta trước kia là tên hỗn đản nên mắng như vậy.
A Tụ may mắn được hai người hỗ trợ chiếu cố, sự tình trước kia cũng không nên nhắc lại, về sau ta sẽ nỗ lực chiếu cố em ấy."
Lâm Trạch mỉm cười, biểu hiện thập phần rộng lượng.
"Nếu các người đều đã tới ta liền không khách khí nữa, bất quá quét dọn phòng trong nhà cũng không nhiều lắm.
Như vậy đi, Hà huynh và ta cùng dọn dẹp, cho Lạc ca nhi và A Tụ ra ngoài chơi, bọn họ lâu rồi không có tâm sự với nhau."
"Ngươi ngươi ngươi thật sự cho Tụ ca nhi cùng ta ra ngoài chơi? Không làm việc?"
Trịnh Tiểu Lạc có chút không dám tin, càng không thể xác định.
Lâm Trạch khi nào đối tốt với Tụ ca nhi như vậy, không phải hắn nói cưới Tụ ca nhi chỉ về nhà làm việc thôi sao, chẳng lẽ Lâm Trạch thật sự thay đổi?
Đúng rồi, vừa rồi Tụ ca nhi gọi Lâm Trạch là tướng công, mấy ngày nay cậu có phải bỏ lỡ cái gì hay không!
"Đương nhiên là thật, hôm nay thân thể Tụ ca nhi không thoải mái, ngươi đừng dẫn em ấy đi nghịch nước hay lên núi là được."
Không chút che giấu quan tâm Chương Tụ.
Đừng nói là Trịnh Tiểu Lạc, chính Hà Hướng Phong cũng không nhịn được kinh ngạc nhìn Lâm Trạch, tú tài này hôm nay không được bình thường.
"Lạc ca nhi, nếu Lâm tú tài đã nói như vậy, em cùng Tụ ca nhi ra ngoài chơi đi."
Hà Hướng Phong nhìn Trịnh Tiểu Lạc gật đầu, mặc kệ Lâm Trạch hôm nay bị cái gì, cho Tụ ca nhi nghỉ ngơi cũng tốt.
Tụ ca nhi là đệ đệ cùng thôn mà hắn nhìn lớn lên, khi còn nhỏ cùng Lạc ca nhi chạy sau mông hắn cùng lớn lên.
Thấy Chương Tụ gả cho Lâm Trạch sống không được tốt, Lạc ca nhi bất bình, trong lòng hắn cũng khó chịu.
Có Hà Hướng Phong lên tiếng Trịnh Tiểu Lạc liền tự tin, không rối rắm nữa, kéo Chương Tụ chạy nhanh ra ngoài, sợ Lâm Trạch đổi ý.
Chương Tụ phi thường phối hợp, chạy trốn nhanh theo.
Phu lang nhà mình nhìn thì nhẫn nhục chịu đựng, kỳ thật trong lòng rất có chủ ý, minh bạch thông hiểu.
Có kinh nghiệm giao tiếp cùng khách hàng bao nhiêu năm, phương diện hiểu biết về từng người Lâm Trạch là hoả nhãn kim tinh, phu lang hắn so với trong tưởng tượng càng thú vị hơn.
Thu hồi ánh mắt, Lâm Trạch mới chắp tay với Hà Hướng Phong, mỉm cười tiếp đón:
"Hà huynh, Lạc ca nhi là bạn tốt của A tụ, chờ các người thành thân xong, về sau quan hệ hai nhà chúng ta thân thiết hơn nữa, huynh cũng đừng gọi ta là Lâm tú tài, trực tiếp gọi tên của ta là được."
"Huynh chắc cũng biết rõ chuyện của A Tụ.
Lúc trước bọn ta thành thân có khoảng cách với nhau, nửa năm nói chuyện với nhau không tới vài lần.
Ta hiện tại suy nghĩ lại, phu phu sống chung với nhau nảy sinh yêu thích cũng không biết, nói đến thật sự hổ thẹn......"
Đại trượng phu co được giãn được, vì phu lang, giả đứng đắn cũng phải giả.
"......"
Hà Hướng Phong lần nữa lại kinh ngạc, ánh mắt nhìn hắn thật sâu, nửa ngày chưa nói gì.
Nếu hắn nhớ không lầm, hai ngày trước lúc săn thú hắn còn thấy tên hỗn đản lén gặp Chương Ngân Châu, muốn bán Tụ ca nhi để đổi bạc lấy lòng Chương Ngân Châu.
Bằng không, hắn cũng không nhanh chân đón Lạc ca nhi về thôn.
Bộ dáng Lâm Trạch lúc này......!Đầu óc hỏng rồi sao?
********
Bên kia, Trịnh Tiểu Lạc kéo Chương Tụ ra khỏi cửa, tùy tiện tìm nơi hẻo lánh bắt đầu nói chính sự.
Chuyện chính sự gì, đương nhiên là tin tức Lâm Trạch muốn bán Tụ ca nhi lấy lòng Chương Ngân Châu!
Trịnh Tiểu Lạc là bạn tốt từ nhỏ của Chương Tụ, quan hệ tốt đến mức giống như huynh đệ ruột, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu.
Vốn dĩ Trịnh Tiểu Lạc thấy bạn tốt gả cho Lâm Trạch rất không tán đồng cùng đáng tiếc, vì trong thôn đều biết Lâm Trạch thích Chương Ngân Châu, việc hoán đổi buộc Lâm Trạch phải thành thân, Chương Tụ gả qua khẳng định sẽ không được tướng công yêu thích.
Thôn trưởng cũng không có biện pháp giáo huấn, cứ như vậy ván đã đóng thành thuyền.
Khi nghe Hà Hướng Phong nói thấy Lâm Trạch lén gặp cùng Chương Ngân Châu, còn thương lượng muốn bán phu lang của mình, Trịnh Tiểu Lạc so có thể trơ mắt nhìn bạn tốt bị đưa vào hố lửa.
Cho nên khi nghe được tin tức, đêm qua liền đi theo Hà Hướng Phong trở về thôn.
"A Tụ, Phong ca chính tai nghe thấy, lúc Lâm gia nháo loạn, khẳng định ngươi cũng nghe thấy Tiết Lượng nói Lâm Trạch muốn bán ngươi đi, tên hỗn đản kia thường xuyên đánh chửi ngươi, không nghĩ tới hắn còn muốn bán ngươi đi, đây là chuyện tú tài có thể làm ra sao, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc hiện tại nghĩ như thế nào?"
Trịnh Tiểu Lạc tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng không quá lo lắng.
Người trong thôn cũng không biết Tụ ca nhi ngoài mặt thường bị khi dễ,