Kết quả của cả đêm triền miên là cả hai người đều không rời giường vào ngày hôm sau.
Một người quá thoải mái khi nghĩ về điều đó, người còn lại thì quá mệt mỏi không động được, Lâm Trạch vung tay quyết định cho mình một ngày nghỉ, mặc kệ nhóm người đang thèm bánh mì hôm nay ở trấn trên.
Buổi sáng mở mắt ra nhìn thấy dấu hôn đầy trên người Chương Tụ, trong lòng Lâm Trạch tự hào không nói nên lời, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Có gì mà xấu hổ, A Tụ là người của hắn, tối qua hai phu phu giao lưu tình cảm là chuyện bình thường, đánh ấn dấu của mình lên phu lang là chuyện hiển nhiên.
Lúc trước là vì Chương Tụ mới nhận thức còn cố kỵ hắn, nên hắn mới giả bộ ra bên ngoài là người nho nhã.
Hiện tại A Tụ không đẩy hắn ra chính là ngầm đồng ý cùng hắn sống chung, sao hắn không nắm lấy cơ hội ăn con người ta được, không lên giường với phu lang tức là không phải tướng công tốt.
Lâm Trạch nói rằng hắn có chỉ số IQ cao, và hắn hiểu một số điều về phu lang mình mà không cần nói!
Ý tưởng về chuyện quái đản này trong lòng hắn không nói ra, nếu không Chương Tụ thế nào cũng xấu hổ và giận dữ đá hắn một cái.
Khi Chương Tụ thức dậy nhìn thấy người nào đó xuân phong đắc ý tươi cười, hận không thể đào một cái hố chôn mình ngay.
Cậu vốn là muốn quan sát thật kỹ, dùng thời gian để thấy rõ bản chất con người của hắn, kết quả mơ màng hồ đồ lại bị ăn luôn......!
Tuy trong lòng cậu cũng nguyện ý, nhưng Chương Tụ cảm thấy không thích hợp ở chỗ nào đó.
Nói từ từ tìm hiểu nhau đâu? Sao cậu bị đưa lên giường một cách không hiểu được!
Lòng đầy ảo não mà Chương Tụ hoàn toàn xem nhẹ việc quả nam cô nam ngủ chung một giường mỗi ngày **.
Bất quá ảo não thì ảo não, nhưng cậu luyến tiếc rời khỏi lòng ngực của Lâm Trạch, khuôn mặt đỏ bừng lén nhìn cằm Lâm Trạch, khóe miệng không ngừng ngọt ngào.
Lâm Trạch càng vui mừng hơn, thiên hạ còn chuyện gì tốt đẹp hơn khi phu lang dính lấy mình? Dĩ nhiên là không.
Nam nhân vào buổi sáng là hưng phấn nhất, nhìn thấy Chương Tụ ngoan ngoãn ỷ lại, Lâm Trạch không nhịn nữa xoay người đem cậu ăn thêm lần nữa, biết được mùi vị liền không dừng được......!
Tình cảm phu phu càng thêm nồng nàn, mấy ngày tiếp theo hai người ân ái quả thực chói mù mắt các chủ sạp xung quanh.
Các khách hàng bị tình cảm của hai người đập vào cũng nhấp miệng cười theo, cảm thấy bánh mì bán Lâm Trạch mấy ngày nay càng ngọt ngào hơn.
Chờ đến khi Lâm Trạch tung thẻ duy ái bỉ ra, mọi người đều nhìn Chương Tụ và hiểu ý mỉm cười.
Sau khi cười xong, mọi người đều tò mò về thẻ duy ái bỉ , thứ này quá mới mẻ, làm mọi người không tò mò cũng khó.
Kỳ thật thương nhân cổ đại làm buôn bán cũng nhằm vào giai cấp người mua khác nhau sẽ có cách phục vụ khác nhau, không có gì hiếm lạ khi nhìn thấy đồ ăn, nhưng thực sự không có nhiều người làm giống như Lâm Trạch.
Vì đẩy mạnh tiêu thụ thẻ VIP, Lâm Trạch đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.
Không chỉ đặt ra nhiều đặc quyền ưu đãi cho loại thẻ này, mà đặc biệt còn tìm thợ đồng chế tác thẻ, vì làm nổi bật sự quý giá của nó, hắn còn đến cửa hàng trang sức nhờ người mạ lên thẻ đồng bốn chữ Nhất Kiến Chung Tình một lớp vàng và một lớp bạc, nhìn rất là sang trọng.
Lâm Trạch tự nhiên sẽ không bỏ ra nhiều tiền vốn để làm như vậy, vì thế các thẻ VIP cũng dựa theo màu sắc để phân biệt đẳng cấp, có ba lại cấp bậc là vàng, bạc và đồng, giá cả cũng mỗi loại sẽ khác nhau, cấp thấp nhất là bán 1 lượng bạc.
Tuy rằng các lão gia, phu nhân, tiểu thư đều có tiền, nhưng bọn họ cũng không phải ngu ngốc, không thể móc tiền ra chỉ vì hắn nói mấy câu được.
Vì vậy để mọi người hiểu rõ hơn về chỗ tốt của thẻ VIP, Lâm Trạch làm ra vài đồ ngọt mới miễn phí cho người nào còn do dự mua thẻ VIP.
Hương vị ngọt ngào của bánh kem bơ, vị giòn tan của bánh quy, vị thơm béo của bánh tart trứng, những người chưa từng được ăn đều bị chinh phục hết.
Phải biết rằng những đồ ngọt này không dễ làm, chỉ có người mua thẻ VIP mới được mua, hơn nữa sau này có đồ ngọt mới đều được mua trước tiên, những phu nhân tiểu thư yêu thích đồ ngọt lại không thiếu mấy lượng bạc liền mua ngay lập tức.
Tên gọi Duy ái bỉ cũng rất hay, ngụ ý dễ nghe, nam nhân cũng có thể mua về lấy lòng tức phụ hay người mình thích.
Mọi người cũng không sợ Lâm Trạch cầm bạc chạy trốn.
Thứ nhất bọn họ bỏ bạc ra cũng không có bao nhiêu, thứ hai mọi người đều biết mọi thông tin về Lâm Trạch, dù sao hắn đã từng là tú tài, tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu!
*************
Ba loại thẻ VIP tổng cộng bán 30 thẻ, 5 thẻ vàng, 10 thẻ bạc và 15 thẻ đồng, bán theo thứ tự là 3 lượng bạc, 2 lượng bạc và 1 lượng bạc, tổng cộng bán được 50 lượng bạc.
Đừng nhìn trấn Nam Dương không lớn, nhưng kẻ có tiền thật sự không ít, mấy lượng bạc này đối với bọn họ như muối bỏ biển thôi.
Trong lòng Lâm Trạch thầm mừng quả nhiên là hàng xa xỉ để kiếm tiền.
Vì tránh bán quá nhiều thẻ VIP dẫn tới không còn hiếm lạ nữa, Lâm Trạch thật sự muốn làm nhiều thẻ hơn nữa, tiền này tới quá nhanh.
Những phu nhân tiểu thư đều tiếc khi không kịp mua thẻ VIP, trong lòng thầm nghĩ đợi lần sau phát hành nhất định phải kêu nha hoàn gã sai vặt mua nhanh hơn, để những người khác mua được không đắc ý khoe khoang ra, người giàu ở thời đại nào cũng ganh đua với nhau.
Những người bình thường không đủ tiền mua chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Xét theo tư thế này, cho dù bọn họ có tích lũy đủ bạc cũng chưa chắc đổi được thẻ VIP, bởi vì những người không thiếu tiền đều cướp sạch hết!
Tình huống này làm Lâm Trạch rất vừa lòng, không uổng công hắn bỏ ra nhiều sức lực như vậy, còn tốn số tiền lớn kêu thợ đồng làm cho hắn máy đánh trứng cầm tay đơn giản, dùng để đánh lòng trắng trứng làm bánh kem bơ, tiền vốn bỏ ra cũng rất có giá trị.
Mấy ngày nay thẻ duy ái bỉ trở thành đề tài nổi nhất ở trấn trên......!
*********
Sau khi tên tuổi của thẻ VIP được thăng hạng, hôn sự của Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong cũng tới rồi.
Nói là muốn đi hỗ trợ, Lâm Trạch và Chương Tụ thương lượng một lúc, dứt khoát nghỉ bán hai ngày.
Lúc này Hà gia bỏ tiền ra cho trưởng tử Hà Hướng Phong đón dâu, tất nhiên phần lớn bạc để làm hôn sự vẫn do Hà Hướng Phong tự mình kiếm, dù sao trong nhà còn nhiều huynh đệ độc thân, hắn không thể vì mình liền đem bạc để dành trong nhà lấy hết.
Hà Hướng Phong săn thú rất giỏi, từ lúc bắt đầu đính hôn hắn đều trữ con mồi ướp lại, cho nên có rất nhiều thịt trong hỷ tiệc.
Vốn dĩ Hà gia tính chuẩn bị trong hỷ tiệc là một nồi bún thịt hầm giò heo, một mâm thịt rừng sấy khô, thêm món vài món chay và một mâm màn thầu trộn