Chương Tụ không tin những lời nói đó, Lâm Trạch cũng không ép cậu được.
Hiện tại, hắn tạm thời không giải thích với cậu hắn không phải là Lâm Trạch kia.
Nhìn bộ dáng Chương Tụ sợ hãi phòng bị hắn, Lâm Trạch tạm thời từ bỏ giao lưu, trầm mặc lấy khăn giúp cậu lau mình.
Nơi này không có bồn tắm cũng không có vòi sen, chỉ dựa vào bản thân thì không làm sạch được nhiều chỗ phải cần có người hỗ trợ, vừa rồi hắn xem nhẹ chuyện này.
Chương Tụ miễn cưỡng chịu đựng sợ hãi động tác của hắn, chờ tay Lâm Trạch di chuyển đến chỗ khó nói kia, Chương Tụ run rẩy hạ thân nhịn không được cuối cùng cũng co thân lại.
Làm xong Chương Tụ liền hối hận, động tác của cậu rõ ràng mang tính kháng cự, đối với Lâm Trạch là hành vị không thể chấp nhận.
Cậu vội vàng giải thích, "Nơi đó dơ, ta, ta tự lau được......"
Chương Tụ vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Lâm Trạch, tùy thời bảo hộ bản thân không bị đánh, không nghĩ tới mình đang thỏa thân, bộ dáng như nai con chấn kinh không làm người khác muốn đánh, chỉ muốn đè cậu xuống giường.
Đôi mắt Lâm Trạch ám ám, không lấy khăn ra ngoài.
"Đừng nhúc nhích, em không nhìn thấy đâu, ta giúp em lau cho."
Ngữ khí cường thế không cho cự tuyệt, vốn chậm rãi lau trên người cậu sau đó nhanh chóng lau tới chỗ khó nói kia.
Tối qua, những chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, hiện tại cũng không cần câu nệ, hắn đang giúp phu lang tương lai lau mình, đây là sự tình đứng đắn.
"......"
Mặt Chương Tụ đỏ rực, cảm giác thẹn thùng cũng nhiều hơn so với sợ hãi Lâm Trạch.
Chương Tụ không biết phu phu trong thôn sống chung như thế nào, nhưng trong tiềm thức của cậu, cảm thấy tình huống hiện tại so tối qua càng thêm thẹn thùng.
Hiện tại đặc biệt vẫn là ban ngày, ánh mắt Lâm Trạch nhìn cậu rất đen tối và lưu manh.
Chương Tụ không biết nên làm gì bây giờ, chân tay có chút luống cuống.
Lâm Trạch thấy đến cậu đỏ mặt cùng với phản ứng ngây ngô, tâm tình của hắn thật tốt.
Thầm nghĩ tiểu gia hoả này có thiên phú câu dẫn, từ trước đến nay hắn là người thanh tâm quả dục, kết quả hôm nay đụng phải nam hài này không biết hắn đã động tà niệm bao nhiêu lần, cậu đỏ mặt không biết phải làm sao thật sự nhìn quá đáng yêu.
Hắn cuối cùng cũng thấy rõ tướng mạo của Chương Tụ.
Nguyên thân trước nay chưa từng nhìn rõ Chương Tụ, ký ức mơ hồ, hắn vừa rồi chỉ nhìn sơ qua cảm thấy cậu rất thanh tú là loại hình hắn thích.
Hiện tại nhìn cẩn thận, Lâm Trạch phát hiện so với ấn tượng đầu tiên của hắn, cậu lớn lên rất xinh đẹp.
Ngoại trừ làn da vì hàng năm làm việc ở nông thôn biến thành tiểu mạch, ngũ quan thanh tú, môi hồng không dày không mỏng, phượng nhãn xinh đẹp, tròng mắt đen bóng phi thường đẹp.
Nếu là hiện đại, nam hài xác định sẽ ký hợp đồng với các công ty giải trí.
Đặc biệt ở giữa mày có nốt chu sa màu đỏ đại diện cho thân phận ca nhi, làm tăng thêm vài phần nhan sắc, ngoài từ đẹp ra Lâm Trạch không biết nên dùng từ nào để hình dung.
Nhìn nốt chu sa này, Lâm Trạch nhớ tới cánh tay Chương Tụ tối qua trình diễn một màn huyền huyễn.
Chu sa giữa mày đại diện cho thân phận, chu sa trên cánh tay đại diện cho trinh tiết, khi ca nhi phá thân nốt chu sa trên cánh tay sẽ biến thành đóa hoa sen, đại biểu cho đối phương có thể sinh con.
Lâm Trạch tuy rằng mang theo tư tưởng hiện đại, hắn cũng không coi trọng vấn đề trinh tiết, đã là nam nhân vẫn hy vọng lần đầu tiên của bạn trai /bạn gái dành cho mình.
Lâm Trạch nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, cảm thấy mình có khả năng nhặt được bảo bối.
Nhìn thiếu niên sợ hắn như vậy, trong lòng hắn nhịn không được lại mắng nguyên thân, buông khăn xuống, cầm lấy thuốc trật khớp vừa bôi đầu gối cho cậu vừa nói:
"Em yên tâm, ta sẽ không bán em, không đánh em, chúng ta về sau cùng nhau sinh hoạt......" Yêu đương.
Lâm Trạch nỗ lực khống chế cảm xúc của mình không quá đột ngột, âm thanh bình đạm.
Ba mươi năm độc thân cuối cùng cũng tìm được đối tượng yêu đương, trong lòng hắn cao hứng tâm tình cũng không dấu được, khóe miệng hắn nhếch lên tượng trưng cho tâm tình phi thường tốt.
Chương Tụ không biết nội tâm của Lâm Trạch ra sao, khi nghe hắn nói không bán mình đi, đôi mắt ảm đạm có chút cao hứng.
"Huynh sẽ không bán ta?"
Ngữ khí có chút không xác định và mong đợi kinh hỉ.
Chương Tụ không mong sinh hoạt quá xa vời.
Tâm tư Lâm Trạch đối với Chương Ngân Châu toàn thôn đều rõ, thiên địa chứng giám, ông trời gieo cho lão đại Lâm gia hạt giống si tình.
Khi Chương Tụ mới thành thân còn ảo tưởng phu phu sinh hoạt hạnh phúc.
Nửa năm qua làm cậu không dám còn suy nghĩ đó, hiện tại cậu hy vọng nhất chính là sống thật tốt, cùng Lâm Trạch xem ai chết trước.
Dù sao Lâm Trạch sinh tình với Chương Ngân Châu, chờ Chương Ngân Châu trở thành đệ muội của hắn, khẳng định hắn sẽ bị đả kích, sau đó sống không bằng chết nhất định sẽ chết trước cậu......!
Từ nhỏ Chương Tụ ăn khổ mà lớn, bất quá cậu không oán trách số phận, cậu nghĩ thoáng và kiên cường sống tiếp.
Lâm Trạch may mắn không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, nếu không sẽ tức đến hộc máu, hiện tại hắn là Lâm Trạch mà!
Nhìn biểu tình của Chương Tụ, Lâm Trạch rất vừa lòng.
"Được, không bán.
Em ngủ một lát đi, ta xuống phòng bếp xem có cơm chưa, ta đã nói với phụ thân rồi, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt đi".
Ngày mai, về sau cũng không cần làm, Lâm Trạch hắn đây cho dù vô dụng, sẽ không làm phu lang của mình chịu khổ.
Chương Tụ đều việc gì cũng làm, gánh nước, nấu cơm, đốn củi, giặt đồ.
Quần áo cả nhà đều do cậu giặt, Lâm gia nhiều người như vậy bộ không có tay sao? Bây giờ chương Tụ muốn giặt quần áo cũng chỉ có thể giặt cho hắn!
Tình huống Lâm gia qua ký ức của hắn rõ ràng, hắn không phải lão đại Lâm gia nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhục phụ trọng* gì đó, việc đó không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Nhẫn nhục phụ trọng*: chỉ người nhịn nhục gánh vác trọng trách
Mặc kệ là ai, không chọc đến hắn thì không có việc gì, nếu chọc tới hắn vậy đừng trách hắn không khách khí.
Pháp luật cổ đại quy củ lại nghiêm ngặt, hắn có rất nhiều biện pháp để thu thập.
Đắp chăn mỏng cho Chương Tụ, Lâm Trạch đi ra khỏi cửa phòng liền xuống phòng bếp.
Chương Tụ không có phản ứng cho đến khi hắn ra khỏi cửa, ngốc ngốc chui vào ổ