Ngày thứ hai sau khi từ Quách phủ trở về, Lâm Trạch ở nhà cả ngày suy nghĩ về nội dung của đơn cáo trạng và dự đoán trước tình huống xảy ra.
Mà mấy người Chương Tụ bận rộn ở bên ngoài cũng không làm thất vọng, đi tìm một nhóm thôn dân tới hỗ trợ, đây chính là thần trợ công* quan trọng trong vụ kiện này.
Thần trợ công*: Chỉ người đóng vai trò quan trọng như bạn hoặc người thân trợ giúp.
Lâm Trạch rất vui mừng vì ánh mắt của mình không có nhìn lầm.
Mặc dù ngày thường A Tụ an tĩnh ngoan ngoãn, trong giống như con thỏ trắng ngoan ngoãn vô hại, nhưng tới khi có chuyện tuyệt đối sẽ không đứng yên mà nhìn.
Nhiều điều kiện của hắn đưa ra rất hấp dẫn mọi người, nhưng mà thanh danh của nguyên thân thật sự quá kém.
Ngoại trừ Lý Quảng Tài tới cầu hắn làm tiên sinh, những gia đình khác không dám giao hảo với hắn, sợ con mình tiếp xúc với tiên sinh có thanh danh không tốt sẽ bị liên lụy theo.
Bất quá hình tượng của Chương Tụ ở trong thôn rất tốt, nếu không phải Chương gia đem cậu thế cho Chương Ngân Châu hoàn thành hôn ước với Lâm gia, thì những người xung quanh thôn đều muốn cưới cậu về nhà.
Cho nên, sau những nỗ lực khuyên bảo của Chương Tụ, hơn nữa nghe tin Lâm Trạch đi nha môn cáo trạng là để lật lại bản án, để rửa sạch vết nhơ mấy năm nay, các thôn dân suy xét một lúc rồi mới đồng ý đi theo chứng kiến.
Dù sao đi chứng kiến cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu có cầu tình thì phải nhìn vào tình huống cáo trạng ra sao.
Hơn nữa còn có Trịnh Tiểu Lạc bên cạnh, đừng nhìn ca nhi này ngây ngốc mà vội phán xét, người ngốc có ngốc phúc, đây chính là loại hình khiến người khác không cảnh giác đến.
Nhờ vào nỗ lực hết mình của hai ca nhi, hầu hết người ở thôn Hà Bá và các thôn lân cận đều tỏ vẻ đồng ý.
Vấn đề chủ yếu chính là người một nhà ở thôn Hà Bá.
Không phải là thôn dân ở thôn Hà Bá không có lương tâm, bởi vì Lâm Trạch lật lại bản án sẽ liên quan đến Lâm Kiến Văn, thôn Hà Bá từ trước đến nay không có nhiều người có tiền đồ, tông tộc hiện giờ đều trông cậy vào Lâm Kiến Văn.
Nếu Lâm Trạch thật sự tố cáo Lâm Kiến Văn, kết quả ra sao thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết
Càng quan trọng hơn là loại chuyện huynh đệ cáo trạng với nhau truyền ra bên ngoài, sau này người khác nghĩ về thôn Hà Bá như thế nào?
Cho nên, khi nghe được tin tức này, thôn trưởng Lý Lão Phúc cùng các lão tộc, và Lâm Tam Quý đều vội vàng chạy tới, mục đích là thuyết phục Lâm Trạch từ bỏ lật lại bản án, lấy đại cục làm trọng.
Trong lòng cũng thẫm nghĩ, thời điểm Lâm Trạch phân gia không phải là không truy cứu chuyện trước kia sao? Tại sao hiện tại lại nghĩ tới chuyện này, còn muốn đi nha môn cáo trạng nữa.
"Thôn trưởng thúc, ta vốn không muốn truy cứu chuyện trước kia làm liên lụy tới thanh danh của thôn, nhưng lần này ta không thể không làm như vậy."
Lâm Trạch bình tĩnh bán thảm
"Chuyện năm đó không chỉ có một mình ta bị liên luỵ, chi nữ của Ngụy phu tử cũng bị liên lụy theo.
Ngụy tiểu thư bị liên lụy kết hôn không như ý muốn, lúc này cô ta muốn truy cứu, ta chỉ có thể phối hợp theo.
Nếu không cô ta đi nha môn cáo trạng ta, đến lúc đó ta có trăm cái miệng cũng không bào chữa được......"
"Đến nỗi nhị đệ ta, nhân quả tuần hoàn, người đang làm, trời đang nhìn, ta tha cho gã một lần, nhưng người khác lại không tha, ta cũng không còn cách nào khác."
Câu cuối cùng rõ ràng là thái độ cứng rắn, dầu muối không ăn.
Đám người Lý Lão Phúc bị nói đến không nói được lời nào, cũng không thể nói lời phản bác.
Lời Lâm Trạch nói rất rõ ràng, chuyện lần này không phải do Lâm Trạch muốn làm, mà là Ngụy tiểu đã bị liên lụy cùng.
Bọn họ có thể khuyên Lâm Trạch, nhưng không ai có thể ngăn cản Ngụy tiểu thư được, mặc kệ như thế nào, bản án năm đó nhất định phải thẩm định lại.
Huống chi Lâm Trạch có kết cục nghèo túng đến tận bây giờ, tất cả đều do mẹ con Trần Thục Cúc gây ra, Lâm Trạch trong lòng có oán hận ai cũng không trách được.
"Thôi thôi, coi như thôn Hà Bá chúng ta không có phúc khí......"
Lý Lão Phúc thở dài, vài vị lão nhân trong tộc cũng than một tiếng
Lâm Trạch không muốn bức người quá đáng, đám người Lý Lão Phúc tuy xử sự không hoàn toàn công đạo, nhưng vẫn còn phân rõ phải trái.
Nếu không thôn trưởng và các lão nhân tông tộc chắc chắn sẽ trực tiếp bức bách hắn gánh tội hết.
Chính mình cũng là một phần trong thôn Hà Bá, cũng không thể làm quá đáng, nghĩ nghĩ, Lâm Trạch tiếp tục nói
"Thôn trưởng thúc, Lâm Trạch biết bản thân hiếu thắng, liên lụy tới thanh danh của thôn, nếu lần này có thể rửa sạch oan khuất, ta sẽ mở một tư thục, đến lúc đó con cháu trong thôn chúng ta sẽ được đi học, quà nhập học ta chỉ thu một nửa, cũng coi như Lâm Trạch vì thôn mà góp sức......"
Lời này làm trong lòng đám người Lý Lão Phúc dễ chịu hơn nhiều, không còn mâu thuẫn đối với chuyện Lâm Trạch muốn đi nha môn lật lại bản án.
Mất đi một Lâm Kiến Văn có hy vọng, đổi lấy tiền đồ của toàn bộ con cháu trong thôn, vụ mua bán vẫn có lời.
Nếu người trong thôn biết được tin này, có lẽ bọn họ sẽ sẵn sàng đứng về phía Lâm Trạch, dù sao con cháu nhà mình có thể đi thi khoa cử vẫn tốt hơn người khác đi thi khoa cử!
Người duy nhất có tâm tình phức tạp chính là Lâm Tam Quý, lão đứng ở bên cạnh từ đầu tới cuối vẫn chưa nói chuyện.
Vì sao hả, bởi vì lão cũng không biết nói gì, con trai cả muốn lật lại bản án rửa sạch oan khuất lão tất nhiên sẽ tán thành, nhưng vấn đề là con trai cả muốn cáo trạng con trai thứ, chuyện này thực xấu hổ.
Tuy nói Lâm Trạch có địa vị quan trọng trong lòng lão, nhưng dù sao Lâm Kiến Văn cũng là thân sinh, cái này làm cho Lâm Tam Quý thật sự không biết phải làm như thế nào.
"Thôi, cha biết trong lòng con có oán khí, cha không trách con, đến lúc đó con hãy lưu lại một con đường cho nhị đệ con, hắn hiện giờ biến thành như vậy, đều do cha xem nhẹ hắn, mới làm Thục Cúc đem đứa nhỏ này duõng thành như vậy......"
Cuối cùng, Lâm Tam Quý cũng không thể nói ra lời khuyên can.
Lão biết con trai cả chịu ủy khuất, lão nhị có kết quả gì cũng là do nó tự làm, chỉ là lão áy náy và hối hận với tư cách là một người cha.
Đều do lão làm cha quá thất bại, mới làm tức phụ không hiểu chuyện đem đứa con dưỡng thành phẩm hạnh như vậy, làm huynh đệ phản bội nhau, gia đình không yên.
Lâm cha chưa đến 50 tuổi mà tóc đã gần bạc hết.
Nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, Lâm Trạch cũng không biết an ủi như thế nào.
Nếu như nguyên thân biết được chân tướng, hắn nhất định sẽ lựa chọn như vậy.
Bao che cùng dung túng vĩnh viễn không phải là cách để giải quyết, mà chỉ làm người phạm tội tiến một tấc lại muốn tiến một thước, Lâm cha nhất định phải chấp nhận hiện thực.
ngôn tình sủng
Huống chi, lần này có thể một đao băm chết Lâm Kiến Văn hay không, vẫn không xác định được.
Người này cực kỳ giảo hoạt, chưa bao giờ tự mình động thủ làm việc, căn bản là không có nhược điểm cho người khác bắt được.
Nhưng không thành vấn đề, cho dù lần này không chết, hắn cũng phải lột một tầng da của gã, khiến gã thân bại danh liệt!
******
Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Trạch liền đánh trống khua chiêng mang mọi người hướng về huyện thành cáo trạng.
Bởi vì có một số thôn dân lớn tuổi tới hỗ trợ chứng kiến, những người này chỉ là tò mò đi theo xem náo nhiệt.
Lâm Trạch sợ nhiều người đi trên đường sẽ khó khăn, vì vậy liền mướn mấy chiếc xe bò cho bọn họ ngồi.
Ngoài cái này ra, còn chuẩn bị màn thầu cho mọi người làm bữa