Tê......!
Lâm Trạch nói xong, tất cả thôn dân xung quanh đều hít vào một hơi.
Chuyện phu thê Tiết Lượng không còn làm người khác chú ý, Lâm Trạch muốn kiện nương ruột và thân đệ mới là trọng điểm cho người khác hút khí khiếp sợ.
Ai nha má ơi, nhi tử kiện nương của mình, có thể là chuyện lớn nhất của huyện Thanh Sơn từ trước tới nay!
Lâm Tam Quý bị chấn động nói không nên lời, cả người đều choáng váng.
"Lâm Trạch, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Kiện nương của ngươi, đây chính là đại bất hiếu!"
Vẫn là thôn trưởng Lý Lão Phúc trải qua nhiều sự tình, phản ứng nhanh vội vàng nghiêm túc nói.
So với chuyện ồn ào của Tiết Lượng còn muốn nghiêm trọng hơn.
Nhi tử muốn kiện nương ruột, đừng nói ở huyện Thanh Sơn toàn bộ Đại Tắc không có xảy ra, chuyện này lại phát sinh ở thôn bọn họ, truyền tới bên ngoài thôn Hà Bá đã hoàn toàn nổi danh.
Không chừng bị bắt trước mặt hoàng đế, bất hiếu chính là tội nặng nhất chính.
"Thôn trưởng, ta minh bạch nhưng tiểu chất không thể không làm.
Có thể bị chém đầu nhưng ta muốn tẩy sạch sẽ oan khuất của mình mấy năm nay, nếu không tới điện Diêm Vương ta phải tiếp tục cõng nỗi oan không thể giãi bày."
Lâm Trạch khom lưng thật sâu đôi mắt nghẹn hồng, làm người nhìn cảm thấy khó chịu thay hắn.
Khi nghe những lời này, nguyên bản cảm thấy hắn kiện nương ruột là hỗn đản bất hiếu nhưng thôn dân bình tĩnh lại, tò mò Lâm gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại xuất hiện nhi tử muốn kiện nương.
Trong viện, Trần Thục Cúc và Lâm Kiến Văn biểu tình khẽ biến, trong lòng thầm nói không xong.
Lâm Kiến Văn tạm thời không nói chuyện không nhúc nhích, Trần Thục Cúc vốn dĩ là phụ nhân chanh chua đanh đá không thể để yên, liếc mắt nhìn lão nhị một cái, chạy nhanh ra ngoài kêu khóc.
"Ông trời giết chết súc sinh đi, nó muốn đi nha môn kiện ta, trên đời này nào có chuyện nhi tử kiện nương, ta đúng là số khổ mới nuôi ra tên bạch nhãn lang, đại bất hiếu......"
Chờ Trần Thục Cúc kêu rên xong Lâm Kiến Văn mới ra tới, biểu tình thất vọng nhìn về phía Lâm Trạch,
"Đại ca, sao huynh có thể đi lên nha môn kiện nương, mặc kệ nương làm gì chọc huynh không cao hứng, ngài đã nuôi dưỡng chúng ta, làm lụng vất vả cho chúng ta đọc sách khảo thí, huynh sao bất hiếu như vậy."
Không hổ là người đọc sách, dăm ba câu khiến cho người xung quanh đổi phương hướng.
Thôn dân nghe được rất tán đồng.
Đúng vậy, mặc kệ phụ thân và nương có làm gì sai thì nhi tử không được kiện nương ruột, sinh dưỡng cả đời trả không hết, quả thực quá bất hiếu.
Hơn nữa Lâm gia mấy năm nay vì hai nhi tử ăn mặc cần kiệm người trong thôn đều biết.
Lâm Trạch mắc bệnh lúc thi cử, Lâm gia còn cho hắn bạc để đọc sách, đổi lại là nhà người khác sớm đem nhi tử đuổi ra ngoài đi làm việc kiếm tiền.
Người trong thôn lại nhỏ giọng nghị luận, những người trung niên không tán đồng nhất, bọn họ cũng là nương và phụ thân, tự nhiên không hy vọng hài tử về sau ngỗ nghịch chính mình.
"Câm miệng, các ngươi đều câm miệng, lão đại nhà ta không phải loại người như vậy! Lão đại, con nói cho phụ thân, con rốt cuộc vì sao muốn làm như vậy......"
Lâm Tam Quý sinh khí nghe người xung quanh nghị luận nhi tử, trừ bỏ câu này cũng không biết phản bác câu khác, hốc mắt đỏ lên nhìn về phía Lâm Trạch, vai lưng ủ rũ hy vọng Lâm Trạch có thể cho lão lời giải thích.
.
đam mỹ hài
Lão hiểu rõ nhi tử của mình nhất, cũng hiểu rõ tức phụ của mình, kết hợp biểu hiện nhi tử buổi sáng khác thường làm lão cảm giác bất an tới cực hạn.
Đối với thái độ của Lâm Tam Quý, Lâm Trạch thực vừa lòng, chỉ cần phụ thân này đứng về phía hắn, phần thắng là trăm phần trăm.
"Phụ thân, hãy tha thứ cho hài nhi bất hiếu nói những lời ngỗ nghịch như thế, nếu hài nhi không làm như vậy oán niệm trong lòng làm sao biến mất!"
Lâm Trạch quỳ xuống dập đầu trước Lâm Tam Quý, làm đủ quy củ chi lễ mới ngẩng đầu oán giận nhìn mọi người xung quanh
"Ta biết các vị hương thân cảm thấy Lâm Trạch ta không phải là người, đi kiện nương ruột trở thành tên ngỗ nghịch bất hiếu, nhưng có câu hổ dữ không ăn thịt con, nương của ta thiên vị nhị đệ mỗi lần thi hương đều hạ dược ta, hại ta ngất vào trường thi, hủy con đường làm quan như hại mạng người, ta......!sao ta không thể kiện mụ!"
"Lão đại ngươi nói cái gì!"
Lâm Tam Quý nghẹn ngào dứt lời, không dám tin những lời mình nghe thấy được.
Thôn dân hả miệng trợn mắt ra.
Cái gì, Trần Thục Cúc hạ dược nhi tử mình, cắt đứt con đường làm quan của nhi tử, chẳng lẽ đầu óc bị ngâm nước đến úng rồi! Này là thật sự?
"Tiểu súc sinh, ngươi điên rồi, lão nương sao có thể làm chuyện này, là ngươi không biết cố gắng, bị bệnh sao lại trách ta!"
Trần Thục Cúc sắc mặt trắng bệch ánh mắt luống cuống lên, lập tức cao giọng nói rống lên, kiên quyết không nhận.
Lâm Kiến Văn tay giấu trong áo đổ mồ hôi, cả giận nói: "Đại ca, bắt tặc phải bắt tận tay, sao huynh có thể oan uổng nương như thế"
"Nhị đệ này, không có chứng cứ sao ta dám bất hiếu oan uổng nương ruột."
Lâm Trạch cười lạnh.
Bản dịch chỉ post trên wattpad quýt nhỏ xinh.
Nếu thấy ở web khác đều là ăn cắp.
"Ta cứ tưởng vấn đề do bản thân ta, hiện tại ta mới biết được là có người hãm hại.
Mỗi lần ta đến trường thi, trên đường ăn xong không đến nửa canh giờ liền ngất, một lần hai lần đều vậy, nếu nói là trùng hợp thì buồn cười quá."
"Mỗi lần thi hương, mang đến trường thi đều là đồ ăn do nương đích thân làm, mà trước mỗi lần thi hương nương đều đi trấn trên xem bệnh, sao lại trùng hợp đến thế, mụ rốt cuộc mua dược gì chỉ cần đem dược ấy lấy ra nhìn một cái, hết thảy liền sáng tỏ!"
Nếu ký ức nguyên chủ, Trần Thục Cúc mấy hôm trước mới đi trấn trên xem bệnh, mà hiện tại sắp tới thời điểm thi hương.
Chân tướng sự tình như thế nào, chỉ cần đem dược lấy ra tới kiểm tra liền biết.
"Tiểu Lục Tử, đi Lâm gia tìm xem."
Lý Lão Phúc lập tức phân phó người tuổi trẻ bên cạnh đi tìm đồ vật.
Trần Thục Cúc nào dám cho người khác đi tìm dược đó, lập tức đứng dậy ngăn cản không cho vào cửa, mạnh miệng la lối kêu khóc:
"Ta không có làm! Ta uống hết dược rồi, một bao dược không phải chứng cứ gì, ta không biết chữ nào biết dược đó là gì, ta có biết gì đâu.
Ô ô, sao ta lại sinh súc sinh vô lương tâm này, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn mà hắn đối xử với ta như vậy, đổ oan cho ta mưu hại nhi tử, muốn bức tử ta mà!"
Một bên khóc, trong lòng Trần Thục Cúc hận chết