Kinh thành tháng chín nắng nóng vẫn còn lưu lại, trải qua mấy tháng nắng nóng như thiêu đốt, cho dù đến nửa đêm, nhiệt độ vẫn như cũ nóng đến ngột ngạt.
Trình Vi Nguyệt và ba mẹ sống trong phố Đinh Lan ở trung tâm thành phố, trong thành phố phồn hoa ca múa mừng cảnh thái bình, trong trắng đến độ mộc mạc.
Căn phòng là tứ hợp viện theo phong cách xưa cũ, trước cửa còn treo một chiếc đèn lồng màu cam.
Mẹ cô Triệu Nhã Lan ra ngoài đánh bài cùng khuê mật, ba Trình Trình Tồn Chính đang cầm bút lông, ở trong thư phòng luyện chữ.
Trình Tồn Chính dành cả một đời làm giáo sư đại học, nhất cử nhất động đều mang theo chút uy nghiêm.
Ánh mắt của ông nhìn về phía Trình Vi Nguyệt ôm cặp sách chuẩn bị ra ngoài, mi tâm trau lại, trầm giọng nói; "Tối muộn rồi còn ra ngoài làm gì? Còn chưa tốt nghiệp đại học, đã muốn nổi loạn rồi?"
Trình Vi Nguyệt sinh ra có một gương mặt xinh đẹp, nếu mà đặt ở cổ đại, chính là kẻ hại nước hại dân ở trong miệng của bái quan dã sử *.
*Bái quan dã sử: bái quan là một chức quan nhỏ thời xưa, chuyên thuật chuyện đường phố và các phong tục cho vua nghe, về sau dùng để chỉ tiểu thuyết.
Đặc biệt là đôi mắt quả hạch dễ thương linh động, vừa to vừa tròn kia, đuôi mắt hơi câu lên, mâu quang ươn ướt, con ngươi vừa to vừa đen, giống như mèo con.
Dưới ánh đèn cô không hề trang điểm, gương mặt trái xoan to bằng lòng bàn tay, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng mịn tinh tế.
Chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, vài lọn tóc nhỏ hai bên thái dương rũ xuống, càng tăng thêm vài phần diễm lệ.
Đơn giản là so với người khác trang điểm kĩ càng còn lóa mắt hơn.
Nhưng rõ ràng lớn lên với gương mặt đẹp mà kiêu này, tính tình lại là một đống rối tinh rối mù.
Cô hơi dừng bước chân, nhìn về phía Trình Tồn Chính, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại: "Ba, con đi tìm Triệu Hàn Trầm."
Biểu tình của Trình Tồn Chính lập tức dịu lại.
Hiển nhiên, ông vô cùng yên tâm về Triệu Hàn Trầm.
Trình Tồn Chính xua xua tay, dặn dò; "Ra ngoài chơi chú ý an toàn."
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Trình Vi Nguyệt đứng ở bên đường lớn, nhìn đoạn tin nhắn Triệu Hàn Trầm gửi trước đó 10 phút: "Ngọc Hàm tầng 20."
Ngọc Hàm mà Triệu Hàn Trầm nói chính là hội sở ở trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng.
Mức tiêu thụ cao làm người ta líu lưỡi.
Triệu Hàn Trầm có phòng làm việc tư nhân ở đó, tầm nhìn đẹp nhất, phong thủy tốt nhất.
Trình Vi Nguyệt cầm điện thoại rồi lên taxi, báo địa chỉ cho bác tài.
Xe vừa lăn bánh không được bao lâu, trời đột nhiên mưa.
"Hôm nay cũng thật xui xẻo, cô gái, cháu mang ô không?" Bác tài là một người đàn ông trung niên giản dị, ông nhìn gương mặt xinh đẹp không chút son phán nào của cô, hảo tâm nói; "Đó không phải nơi tốt đẹp gì, cháu một cô gái nhỏ đi đến đó, phải chú ý an toàn."
Trên mặt Trình Vi Nguyệt lộ ra chút ngại ngùng, cô mím môi nói: "Cháu đi tìm bạn trai."
Bác tài qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Người có thể ở Ngọc Hàm không phú thì quý, rất rõ ràng, đây chính là câu chuyện về một cô gái nhỏ mới bước chân vào đời, bởi vì xinh đẹp mà bị mấy giàu có ăn chơi ngắm trúng.
Bình thủy tương phùng*, bác tài cũng không nói được gì, đành yên lặng lái xe.
*Bèo nước gặp nhau, tình cờ gặp gỡ
"Cô gái, đến rồi." Bác tài dừng xe bên đường.
Cổng của Ngọc Hàm được trang trí theo phong cách cổ điển Trung Quốc, thanh lịch lại có tinh tế.
Trình Vi Nguyệt nhanh chân chạy vào trong, nhưng bẫn bị ướt mưa.
Lọn tóc nhỏ bên thái dương của cô bị ướt nhẹp, chiếc áo len màu hồng bị nước mưa làm ướt lưu lại những vết nước sẫm màu.
Cô từ ngoài cửa đi vào trong thang máy, một đường đều là mỹ nhân xinh đẹp tinh tế.
Ở nơi này, không thiếu nhất chính là mỹ nhân.
Ở bên cạnh Triệu Hàn Trầm lại càng không thiếu.
Cô cứ nghi mãi, tinh thần có chút hoảng hốt, cho đến khi thang máy đinh một tiếng, mới hồi thần.
Trình Vi Nguyệt không phải lần đầu đến Ngọc Hàm, cô lấy ra tấm thẻ Triệu Hàn Trầm đưa, quẹt thẻ rồi nhấn nút tầng 20.
Tầng 20 chỉ có hai phong vip, một phòng là của