“Lý Điệp, cậu đừng trêu Vi Nguyệt nữa, Vi Nguyệt da mặt mỏng.
” Trần Dịch Hân kéo Trình Vi Nguyệt lại bên mình như mẹ bảo vệ con, lại nhét vào miệng cô một viên kẹo cứng: “Nguyệt Nguyệt mặc kệ cậu ấy, ăn kẹo đi.
”
Tôn Lai ngồi bên cạnh Trần Dịch Hân thấy thể, giả bộ tức giận trêu: “Bạn học Trần Dịch Hân, cậu đúng là càng ngày càng biết mượn hoa dâng Phật, đó không phải là kẹo của tớ sao?”
Trình Vi Nguyệt cắn viên kẹo, cười cười chạm vào cánh tay của Tôn Lai: “Tớ lát nữa mời cậu uống trà sữa.
”
“Không cần, tớ không thích uống trà sữa, Nguyệt Nguyệt hôn tớ một cái là được.
” Tôn Lai nháy nháy mắt với Trình Vi Nguyệt.
Khuôn mặt vốn đang ửng hồng của Trình Vi Nguyệt càng đỏ đến lợi hại.
Lý Điệp đang định gia nhập đội ngũ trêu chọc Trình Vi Nguyệt thì nghe thấy hàng phía trước có người nói: “Hiệu trưởng tới rồi.
"
Đó là vài ngày sau khi tạm biệt, Trình Vi Nguyệt gặp lại Châu Kinh Duy.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen chỉnh tề, không giống với gương mặt tràn ngập ý cười ở trước mặt cô, trên mặt anh lúc này không có quá nhiều biểu cảm, cả người anh giống như một pho tượng Phật không nhiễm chút khói lửa nhân gian, được thờ cúng, được sùng bái.
Anh ngồi ở vị trí trung tâm trên hàng đầu tiên, bên cạnh là hiệu trưởng và thư ký.
Hiệu trưởng có lẽ là đang nói với anh điều gì đó, ảnh thỉnh thoảng nghiêng mặt qua để nghe, gương mặt với gọng kính vàng kim mang một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.
Một lúc sau, anh nói gì đó, lộ ra vẻ lười biếng mạn bất kinh tâm.
Trình Vi Nguyệt nghe thấy Lý Điệp cảm thán: “Vi Nguyệt, cậu có nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh hiệu trưởng không? Anh ấy thật đẹp!”
Trình Vi Nguyệt gật đầu đồng ý, thuận theo ánh mắt của Lý Điệp nhìn thêm vài lần.
Châu Kinh Duy, thực sự lớn lên có một gương mặt quá mê người.
Lúc này anh cúi đầu, lấy điện thoại ra.
Có lẽ là có chuyện quan trọng cần phải xử lý.
Trình Vi Nguyệt nghĩ vậy, điện thoại trong túi áo bỗng dưng rung lên một cái.
Là một đoạn tin nhắn: “Vi Nguyệt, tôi đến trường của em tham gia lễ khai giảng, em ngồi ở hàng thứ mấy?”
Cột tên người gửi, hiển thị là Châu Kinh Duy.
Hộp tin nhắn của Trình Vi Nguyệt quanh năm chỉ có toàn thư rác, tin nhắn của Châu Kinh Duy ở trong đó, thật sự rất nổi bật.
Cô phản hồi lại: “Tôi ở hàng thứ tám.
”
“Đợi lát nữa lễ kỉ niệm kết thúc, có thể đưa tôi đi dạo một chút trong trường của em không?”
Châu Kinh Duy gửi xong tin nhắn phải đợi một lúc mới nhìn thấy tin nhắn hiện ra không khung trò chuyện: “Được.
”
Khóe môi anh khễ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hiệu trưởng Diệp nhìn thấy, khó giấu được tò mò: “Châu tiên sinh đang cười cái gì?”
Châu Kinh Duy úp điện thoại xuống để trên đúi, ôn hòa nói: “Không có gì, tôi rất thích sinh viên của Kinh đại, tràn đầy sức trẻ.
”
Hiệu trưởng Diệp cũng cười: “Độ tuổi mười tám đôi mươi, đúng thật là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời.
”
Ánh đèn trên sân khấu sáng lên, dưới sân khấu bắt đầu náo loạn.
“Là Kiều Tịnh Tuyết sắp xuất hiện sao?”
“Chắc là vậy, cô ấy hình như là định hát.
”
“Thái Tinh Tinh của lớp tôi là fan của cô ấy, hôm nay nghe nói cô ấy sẽ tới, cả người đều vui đến sắp điện luôn rồi.
”
“Ánh mắt gì vậy?” Có một nam sinh tặc lưỡi “Trình Vi Nguyệt của trường chúng ta, nhìn thế nào cũng đẹp hơn Kiều Tịnh Tuyết.
”
“Ống kính sẽ khiến cho người ta xấu đi, Kiều Tịnh Tuyết ở ngoài đời khẳng định đẹp hơn trên TV!”
Đám đông đang tranh cãi, đèn ở trên sân khấu từng đợt từng đợt phát sáng.
Kiều Tịnh Tuyết đứng trên sân khấu, mặc một chiếc váy thắt eo màu đỏ, ánh mắt phong tình vạn chủng, thu hút ánh nhìn của toàn trường.
Giọng hát của cô rất dễ nghe.
Bài hát đó là bài hát chủ đề trong album mới ra mắt của Kiều Tịnh Tuyết, lời bài hát gần như là được viết riêng cho cô.
Lý Điệp chống má nghe, nhìn Trình Vi Nguyệt ngồi bên cạnh nghiêm túc nghe, trầm ngâm nói: “Nguyệt Nguyệt.
”
Trình Vi Nguyệt nhìn cô: “Sao vậy?”
“Tớ cảm thấy, Kiều Tịnh Tuyết không có đẹp bằng cậu.
”
Trình Vi Nguyệt bất đắc dĩ nhìn cô một cái, cảm thấy đau đầu.
Lý Điệp thấy thế lè lưỡi.
Một bài hát kết thúc, Kiều Tịnh Tuyết cúi đầu trong tiếng vỗ tay như sấm, cười đến xán lạn.
“Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi là lần đầu tiên đến Kinh đại, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp.
”
Kiều Tịnh Tuyết cầm micro, bắt đầu nói về điều này.
Tất cả đều là bản thảo đã được chuẩn bị trước, tìm không ra lỗi sai.
Thế nhưng nay lúc chuẩn bị hạ màn, cô đột nhiên nói thêm một câu: “Vừa rồi trên đường đi tôi có xem diễn