Không ngờ rằng cô gái nhỏ giây trước còn mềm như bông, trông ngốc ngốc lại lời lẽ chính đáng lắc lắc đầu: “Không được nha, tôi đã có bạn trai rồi, không thể…không thể ở nhà người khác.
”
Ánh mắt của Châu Kinh Duy có chút tiếc nuối.
Đã có bạn trai rồi sao?
Anh nghĩ như vậy, ý niệm vừa dâng lên trong lòng liền nhạt đi.
Anh vừa rồi xác thực có tà niệm, nhưng cũng không thể vì một chút tâm động này mà khiến bản thân rơi vào cảnh bị chỉ trích.
Tính cách của Châu Kinh Duy vốn rất bình tĩnh, mới vừa nãy còn xúc động, bây giờ đã không còn lưu lại chút dấu vết nào.
Tay cầm vô lăng của anh hơi nắm chặt, ngữ khí không có nửa điểm bất thường, trầm thấp ôn hòa: “Gần đây có một khách sạn, tôi đưa em qua đó.
”
Trình Vi Nguyệt đã ngủ rồi, gương mặt nhỏ lệch sang một bên dựa vào cửa xe, hơi thở nhè nhẹ.
Cô lớn lên rất xinh đẹp, vẻ đẹp bức người và tính cách nhút nhát trộn lẫn vào nhau, đến mức người khác nhìn rồi khó quên.
Châu Kinh Duy có giây phút, muốn hỏi tên của cô.
Nhưng nghĩ tới lúc đó cô ở Ngọc Hàm, lại cảm thấy không cần hỏi nữa.
Kinh thành cái vòng này to như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp lại.
Trong khách sạn năm sao hoa lệ giá cả đắt đỏ nhất Kinh thành, Châu Kinh Duy ôm Trình Vi Nguyệt đã ngủ say bước vào trong, một cô gái mặc bộ đồng phục công sở ở quầy lễ tân nhanh chóng đi tới, nói: “Châu tiên sinh.
”
Châu Kinh Duy gật đầu, ý cười lạnh nhạt, đáy mắt một mảnh trầm tĩnh.
Anh ở tầng cao nhất ở khách sạn này, có một phòng tổng thống thuộc về mình.
Trong phòng trang trí theo phong cách Trung Quốc, sàn gỗ sơn màu đỏ mộc mạc, trong không khí tỏa mùi trầm hương.
Mùi trầm hương, tiêu đi oi nóng.
Trong thời tiết nắng mưa giao nhau, dường như rất phù hợp với hương thơm thanh tâm tĩnh khí này.
Anh đặt Trình Vi Nguyệt lên chiếc giường trong phòng ngủ chính, làn da của thiếu nữ rất trắng, trong chiếc chăn tối màu, lại thật giống ánh trăng sạch sẽ nhất rơi vào vực sâu.
Ánh mắt Châu Kinh Duy lộ ra âm trầm, tay anh đặt trên mặt Trình Vi Nguyệt, cách một gang tay, rốt cục cũng không rơi xuống.
Mâu quang anh trầm tĩnh, chỉ là nếu như nhìn kĩ, bên trong trộn lẫn một tia đen tối không dễ phát hiện.
Lúc sau, dường như ngay cả hô hấp cũng bị nhiễm nóng bỏng.
Châu Kinh Duy chầm chậm thu tay, đi ra bên ngoài.
Bước chân của anh bình tĩnh, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Trong căn phòng ở Ngọc Hàm, Triệu Hàn Trầm nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, mặt mày âm trầm uống rượu.
Tất cả mọi người đều đã mất đi hứng thú chơi đùa uống rượu, người nào người đấy im như gà ngồi một chỗ, ngoan ngoãn như trường tiểu học mở cuộc họp phụ huynh.
Lý Chiêu cảm thấy tối nay cũng không tính là chuyện gì lớn, mọi người ra ngoài chơi, đều là muốn vui vẻ, lại náo thành thế này.
Anh ho nhẹ một tiếng, biểu tình lúng túng, đem theo vài phần dò thám: “Trầm ca, cô gái nhỏ mà, không hiểu chuyện cũng là bình thường, dù sao vẫn còn nhỏ, sau này dạy dỗ thật tốt.
”
Triệu Hàn Trầm đạp bàn uỳnh một tiếng, cười lạnh: “Dạy dỗ? Tôi còn dám dạy dỗ cô ấy! Đúng là muốn lật trời! Làm tôi mất mặt thế này!”
Lời này Lý Chiêu không cách nào tiếp, yên lặng thay Triệu Hàn Trầm rót giúp anh ly rượu, giọng nói cẩn thận từng li từng tí: “Trầm ca, anh hạ hỏa.
”
Hỏa này Triệu Hàn Trầm nhất thời không thể hạ, anh áp khóe môi trào phúng: “Cô ấy đúng là có cốt khí, mưa to thế này cũng dám chạy ra ngoài!”
Lý Chiêu cũng coi như nghe hiểu ý trong lời nói của anh “Trầm ca! Để em xuống dưới tìm cô ấy, mưa to thế này, Nguyệt Nguyệt khẳng định không bắt được xe.
”
Triệu Hàn Trầm không trả lời, lại uống một ly rượu, Lý Chiêu biết mình đã đoán trúng rồi.
Anh không nhiều lời lập tức đi ra ngoài, lúc đi đến cửa, một tay kéo theo anh em tốt nhà mình “An tử, cùng anh đi tìm.
”
Cố Phồn An trợn mắt, mặc chiếc áo sơ mi có dấu son, không vội không vàng đi ra ngoài.
Mà Triệu Hàn Trầm chỉ nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ sát đất đen như mực, mi tâm càng nhíu càng chặt.
Mà ở cửa sảnh lớn khách sạn, Châu Kinh Duy xuất hiện làm kinh động giám đốc khách sạn.
Người kia đứng đợi ở cửa thang máy, nhìn thấy anh bước ra từ thang máy chuyên dụng, vội vàng tiến lên một bước, kính cẩn hỏi: “Châu tiên sinh, hôm nay không ở lại sao?”
Châu Kinh Duy bước chân hơi dừng lại, anh nhớ tới cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ hồng, đại loại đoán được cô