*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng kêu thảm thiết này thật sự quá quen thuộc, Lục Thanh Tửu vừa nghe là biết ngay do Doãn Tầm phát ra, cậu còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, hoang mang hoảng hốt vội rời giường chạy ra bên ngoài, còn chưa tới cửa đã thấy Doãn Tầm vọt vào nhà, nắm chặt lấy bả vai mình rồi lắc như lên cơn điên: “Lục Thanh Tửu, đm có phải cậu giấu tôi trúng số 500 vạn (hơn 1,7 tỉ vnđ) không!!!”
Lục Thanh Tửu bị lắc đến nỗi hoa mắt chóng mặt, sau khi nghe thấy câu hỏi của Doãn Tầm thì vẻ mặt càng mờ mịt: “Cái gì? Cái gì 500 vạn??”
Doãn Tầm quát: “Cậu nhìn ra cửa nhà cậu kìa!!”
Lục Thanh Tửu chạy nhanh ra cửa, vừa đi qua ngưỡng cửa đã thấy tờ vé số 500 vạn trong miệng Doãn Tầm, chỉ có một chiếc xe thể thao xinh đẹp màu xanh da trời đỗ trước cửa nhà Lục Thanh Tửu, chiếc logo đôi cánh màu vàng ở trước đầu xe chói lóa dưới ánh mặt trời, Lục Thanh Tửu chỉ biết con xe này là Rolls-Royce(*), còn đó là mẫu xe nào, cậu thực sự không biết.
(*)Rolls-Royce
“Ai đậu xe ở đây thế?” Lục Thanh Tửu ngơ ngác.
“Không phải cậu sao?” Doãn Tầm quay đầu nhìn Lục Thanh Tửu, “Trong thôn này có ai mua được con xe như vậy? Dù chỉ muốn mua con xe điện Wuling Hongguang cũng phải để dành rất nhiều năm đó.”
(*)Wuling Hongguang
Lục Thanh Tửu: “…… Cậu thấy tôi là người có thể mua nổi xe thể thao sao?”
Doãn Tầm: “Vậy là ai mua xe này?”
Lục Thanh Tửu quay đầu nhìn về phía nhà mình, sau khi im lặng vài phút, nhỏ giọng nói: “Cậu thấy Bạch Nguyệt Hồ đâu không?”
Doãn Tầm nói: “Không thấy.”
Lục Thanh Tửu đứng ở cửa kêu lên: “Nguyệt Hồ!! Bạch Nguyệt Hồ!!!”
Trong phòng là một hồi tĩnh lặng, không có ai đáp lại.
Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, nói: “Chắc anh ta ra ruộng rau tưới nước rồi, tôi tới đó tìm anh ta thử xem.”
“Xe này là anh ta mua á?” Doãn Tầm trợn tròn đôi mắt.
Lục Thanh Tửu: “…… Dù sao không phải tôi mua.”
Hai người vừa nói vừa đi đến ruộng rau, khi tới nơi trồng trọt thì thấy Bạch Nguyệt Hồ đang đứng trong ruộng, hắn đã thay đồ để tiện làm việc, chân mang đôi ủng đen cao su, cong eo nhổ cỏ dại quanh gốc cà chua, nếu không phải có khuôn mặt đẹp xỉu 360 độ kia, thì thật sự rất giống một bác nông dân giản dị.
“Bạch Nguyệt Hồ!” Lục Thanh Tửu kêu lên.
Bạch Nguyệt Hồ quay đầu, mặt không biểu cảm: “Làm sao vậy?”
Lục Thanh Tửu nói: “Xe kia là anh mua hả?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đã đưa tới rồi à?”
Lục Thanh Tửu vừa nghe đã biết chắc chắn xe này là của hắn, nhưng mà một chiếc siêu xe trong cái thôn nơi vùng sâu vùng xa thế này trông cũng thật quá bắt mắt: “Sao bỗng nhiên anh lại muốn mua xe?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không phải tôi muốn mua.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy là sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Là do nó bị ghét đấy.”
Không kể Doãn Tầm, ngay cả Lục Thanh Tửu nghe cũng không hiểu chuyện gì. Nhưng Bạch Nguyệt Hồ lại không có ý muốn giải thích, hắn nhẹ nhàng sờ sờ quả cà chua tròn vo, nói: “Hai cậu dùng đi, tôi không biết lái xe.”
“Không, vậy không được đâu.” Lục Thanh Tửu kinh ngạc, tuy rằng cậu không biết mẫu xe cụ thể, nhưng từ cấu hình và nhãn hiệu thì biết chắc ít nhất chiếc xe này cũng phải bảy chữ số, “Xe này trông chói quá——”
“Chói sao?” Bạch Nguyệt Hồ nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
“Đúng vậy, quá chói mắt.” Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói, “Tôi không thể lái xe này đi bán cà chua được đâu.”
Nói không chừng ngày hôm sau trên bảng tin của thị xã sẽ xuất hiện tiêu đề lá cải như: Sốc! Người bán cà chua thu nhập chỉ chục triệu mỗi tháng thế mà lại lái siêu xe đi bày sạp…….vân vân và mây mây.
“Vậy cậu muốn xe kiểu gì?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.
“Xe vận tải nhỏ ấy, chỉ kiểu bình thường thôi……” Lục Thanh Tửu lau giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán mình.
Bạch Nguyệt Hồ nghe được lời này thì gật đầu, rồi lại xua xua tay, nói: “Được rồi, ngày mai tôi gọi người tới đổi.”
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới nhẹ nhàng thở ra. Thật ra cậu không muốn bị chú ý, dù sao thì Bạch Nguyệt Hồ có thân phận không bình thường, hơn nữa còn là hồ ly tinh, ai biết được liệu sẽ có đạo sĩ đến bắt hồ ly hay không, nhỡ đâu khiến cho những người khác nghi ngờ, chọc phải thị phi, đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Tuy rằng Lục Thanh Tửu thích xe sang, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Cuối cùng Doãn Tầm đã ý thức được trong nhà Lục Thanh Tửu có một ông thổ hào giấu nghề, sau khi hai người về đến cửa nhà, cậu ta chỉ vào cái siêu xe, sững sờ mất nửa ngày mới nghẹn ra câu: “Bạch Nguyệt Hồ mua?”
Lục Thanh Tửu gật đầu.
Doãn Tầm nói: “Á đù má, tôi còn tưởng rằng anh ta tới cọ ăn cọ uống giống tôi chứ.”
Lục Thanh Tửu thở dài, vỗ bả vai cậu ta, quay người đi nấu cơm, để lại một mình Doãn Tầm cô đơn đứng trước cửa, bi thương cảm thán thì ra chỉ có mình nghèo mà thôi……
Bạch Nguyệt Hồ nói được thì làm được, một ngày sau, chiếc Rolls-Royce xa hoa trước cửa nhà đã được đổi thành chiếc xe vận tải Wuling Hongguang bình thường, sau khi Lục Thanh Tửu xem kĩ chiếc xe này mới yên tâm.
Bạch Nguyệt Hồ nhìn phản ứng của Lục Thanh Tửu lại cảm thấy có hơi ngạc nhiên, hắn nói: “Không phải loài người các cậu rất thích mấy thứ đó hả? Tại sao lại không cần?”
Lục Thanh Tửu nói: “Thích là thích, nhưng dù sao cũng không phải của mình mà.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi có thể tặng cho cậu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nó đắt quá, tôi không thể nhận được, chiếc xe này là ok rồi, có thể chở các loại rau củ, không cần phải làm phiền người khác nữa.”
Nghe Lục Thanh Tửu nói xong, ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ nhìn Lục Thanh Tửu càng thêm kỳ quái.
Lục Thanh Tửu đi kiểm tra xe vận tải một chút, nhưng không biết là vì sao, cậu cứ cảm thấy xe này trông có hơi kỳ quái, nghiên cứu suốt nửa ngày, đột nhiên phát hiện ra vị trí của hai cái đèn xe có hơi sai sai, đèn xe của người ta đều là vòng tròn đồng tâm, đèn xe này lại lệch về phía bên trái, trông cứ như có hai con mắt đang nhìn trộm thứ gì đó vậy.
“Này, sao vị trí đèn
xe này không đúng lắm.” Lục Thanh Tửu kinh ngạc, “Có phải mua phải hàng giả hay không?”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy liếc mắt nhìn đèn xe một cái, giơ tay đập một phát vào đầu xe, ngay sau đó đèn xe lại khôi phục như bình thường.
Thấy một màn như vậy, Lục Thanh Tửu lộ vẻ hoảng sợ.
Đối mặt với sự kinh ngạc của Lục Thanh Tửu, Bạch Nguyệt Hồ vô cùng thản nhiên phun ra ba chữ: “Sửa được rồi.”
Lục Thanh Tửu: “……” Đệt! Đệt! Cậu biết ngay vụ này không đơn giản như vậy mà, rõ ràng xe này là do vật sống biến thành! Cậu im lặng trong chốc lát mới run giọng nói, “Tôi có thể hỏi cái này là cái gì không?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Xe đó.”
Lục Thanh Tửu: “…… Tôi biết đây là xe, tôi chỉ muốn hỏi là cái này do cái gì biến thành.”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát, sâu kín hỏi: “Cậu thật sự muốn biết sao?”
Lục Thanh Tửu: “……” Tại sao anh lại dùng giọng điệu trầm trọng như vậy, cái này rốt cuộc là thứ gì.
Ngay lúc Lục Thanh Tửu do dự, môi Bạch Nguyệt Hồ mấp máy, định lập tức nói ra rốt cuộc chiếc xe vận tải này là do thứ gì biến thành thì ngay tại phút thứ 90, giác quan thứ sáu vô cùng linh nghiệm của Lục Thanh Tửu lại có tác dụng, cậu đưa tay chặn miệng Bạch Nguyệt Hồ lại, nói: “Đừng nói nữa! Tôi không muốn biết.”
Bạch Nguyệt Hồ liếc nhìn cậu.
“Đằng nào cũng phải dùng, do thứ gì biến thành không quan trọng.” Lục Thanh Tửu giải thích như thế, nhân tiện còn an ủi bản thân, “Biết nhiều rồi cũng chẳng phải chuyện gì tốt.”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, dùng ánh mắt ý bảo Lục Thanh Tửu bỏ tay ra.
Lục Thanh Tửu cười gượng hai tiếng, nhanh chóng thu tay về.
“Đúng là không phải chuyện gì tốt.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Xe này không cần đổ xăng, cứ dùng thoải mái, nếu nó không nghe lời……” Ánh mắt hắn chuyển qua nhìn cái xe, rõ ràng thấy Lục Thanh Tửu đèn xe yên lặng chuyển qua hướng khác một cái, rõ ràng là không dám đối diện với Bạch Nguyệt Hồ.
“Chúng ta sẽ đổi chiếc mới.” Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng bâng quơ kết luận như vậy.
Xe vận tải nhỏ đỗ bên cạnh run bần bật, Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười, chỉ có thể vỗ vỗ đầu xe vận tải, an ủi nó đừng sợ, mình sẽ không làm gì nó hết. Lúc này đồng chí xe vận tải nhỏ mới miễn cưỡng ổn hơn một xíu.
Thảo luận xong vụ xe vận tải rồi, Bạch Nguyệt Hồ bảo cà chua trong ruộng rau lại chín thêm không ít, ngày mai là có thể mang ra chợ bán, bây giờ có xe vận tải rồi, không cần phiền bác Trần nữa, coi như thuận tiện hơn khá nhiều.
Lục Thanh Tửu tỏ vẻ đồng ý, thấy mùa xuân qua hơn phân nửa, thời tiết cũng dần dần nóng lên, cậu muốn bắt đầu chuẩn bị hạt giống mà mùa hè cần. Hơn nữa nhà cổ này còn chưa có điều hòa, nên cậu định kiếm chút thời gian tìm người trong thị trấn qua giúp cậu lắp điều hòa.
Những người khác trong thôn thấy nhà họ Lục mua được chiếc xe vận tải đều rất kinh ngạc, Lục Thanh Tửu cũng chào hỏi qua với bọn họ, nói nếu có cần dùng xe vận tải thì có thể nói một tiếng với cậu, mọi người là hàng xóm láng giềng vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau. Có điều, thật ra thôn Thủy Phủ không có liên hệ chặt chẽ với thế giới bên ngoài, là một thôn nhỏ tương đối khép kín, Lục Thanh Tửu mới tới đây là người siêng đi ra ngoài nhất.
Cho cà chua đã thu hoạch vào bao tải rồi cho lên xe tải nhỏ nhà mình, Lục Thanh Tửu kéo theo Doãn Tầm đến chợ bán đồ ăn, hôm nay mang nhiều cà chua, không biết có thể bán hết hay không, bán hết thì có thể mua nhiều thêm một chút thịt, bán không hết cũng không sao, đằng nào xe này cũng không cần đổ xăng, chạy nhiều thêm chút chẳng tốn thêm tiền.
Hai người xuất phát từ lúc trời còn chưa sáng, chính là vì muốn đến chợ giành một vị trí tốt, sau khi tới chợ đã có rất nhiều nông dân trồng rau dậy sớm đang bắt đầu bán hàng.
Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm thì tìm một vị trí ở ven đường, mở thùng xe tải, để thấy được cà chua bên trong, sau đó trải một lớp giấy ni lông trên mặt đất rồi rao lên.
Tuy rằng hôm nay có rất nhiều cà chua, nhưng Lục Thanh Tửu lại không định giảm giá, dù sao lần trước cũng bán rất tốt, lần này kể cả bán không hết mang thì về cũng không phiền, huống hồ thời tiết không nóng, cà chua không dễ bị hư, nên cậu nghĩ cứ từ từ bán.
Nhưng điều mà Lục Thanh Tửu không ngờ đến chính là, mình vừa mở hàng thì đã có một khách hàng, người nọ thấy Lục Thanh Tửu thì chạy như bay đến, mở miệng nói một câu: “Ông chủ nhỏ, cuối cùng cậu đã mở bán rồi.”
Lục Thanh Tửu nói: “À, anh muốn mua bao nhiêu?”
“Muốn muốn muốn.” Người nọ gật đầu, chỉ vào chỗ cà chua trong xe, “Tôi mua hết!”
Lục Thanh Tửu: “……” Người này nghiêm túc không vậy?