Nông Trường Ảo Tưởng

Phá lồng


trước sau

Sau một giấc ngủ trưa, cảm giác mệt mỏi trên người Lục Thanh Tửu đã biến mất hoàn toàn. Thấy sắc trời không còn sớm, cậu bèn đứng dậy đi nấu cơm tối.

Doãn Tầm về rất muộn, khi về còn mang theo biểu cảm vô cùng ai oán. Lục Thanh Tửu cho rằng do cậu ta bị chích nên không nghĩ nhiều, cậu không biết con trai đáng thương của mình đã bị uy hiếp tính mạng như thế nào.

Sau khi Giang Bất Hoán rời đi, bọn họ lại khôi phục cuộc sống bình yên như ngày xưa. Việc nhà nông vẫn làm mãi không hết, hai con heo trắng nhỏ nuôi trong nhà cũng đã trưởng thành. Hai con heo này bọn họ mua cùng Tiểu Hắc với Tiểu Hoa, chỉ là Tiểu Hắc với Tiểu Hoa vẫn là dáng vẻ heo nhỏ, mà heo trắng nhỏ đã biến thành heo lớn. Để bọn chúng có thể sống được qua mùa đông, ngày nào Lục Thanh Tửu cũng kêu Doãn Tầm đi đốt than, nấu một chậu cám heo nóng hầm hập cho bọn chúng. Theo như lời Doãn Tầm nói thì chính cậu ta đã một tay nuôi nấng dọn phân và nước tiểu của hai con heo lớn này.

“Nên bây giờ cậu muốn làm gì chúng nó nào?” Lục Thanh Tửu hỏi Doãn Tầm, heo trắng đã nuôi gần một năm rồi, còn nuôi nữa sẽ già mất, vậy nên cậu tính tìm ngày tốt giờ lành để mổ heo lấy thịt.

“Tôi muốn nói.” Doãn Tầm nói, “Hi vọng thịt bọn nó ăn ngon một chút.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu lại nhớ tới Tiểu Hoa chết sớm đương lúc xuân xanh rồi.

Nếu đã quyết định ăn thịt heo, vậy thì nhiệm vụ giết heo sẽ rơi xuống đầu bọn họ. Trong thôn nhỏ không có thợ giết heo, các thôn dân đều tự nuôi rồi tự mổ. Tuy Lục Thanh Tửu đã từng giết gà, nhưng cậu chưa từng ra tay với động vật lớn như heo. Sau khi tìm hàng xóm hỏi cách mổ, thì cũng thấy chẳng có tý triển vọng nào.

“Hình như phải trói heo lên ghế, sau đó thọc cho nó một dao.” Doãn Tầm ở bên cạnh cầm dao giết heo huơ chân múa tay, “Máu sẽ lập tức bắn tung tóe ……”

Lục Thanh Tửu: “……Cậu làm nhé? Tôi giúp cậu giữ nó?”

Doãn Tầm nhỏ giọng: “Nhưng mà tôi chưa từng giết heo, hơn nữa con heo này còn nặng hơn cả tôi.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Hai người đối mặt nhìn nhau một lát, sau đó ánh mắt của cả hai đều bay tới một nơi——đó là Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi trong sân.

Lục Thanh Tửu cầm dao giết heo chậm chạp đi tới bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ: “Tiểu Hồ ơi.”

Bạch Nguyệt Hồ mở mắt: “Giết heo sao?” Vừa rồi hắn đã nghe thấy hai người nói chuyện.

Lục Thanh Tửu: “À…… Ừm.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Được.” Hắn ngồi dậy khỏi ghế, duỗi tay lấy dao trong tay Lục Thanh Tửu rồi đứng dậy đi về phía chuồng heo. Lục Thanh Tửu thấy vậy vội cầm cái thau theo sau, máu heo là thứ tốt, dùng để làm huyết heo rất ngon.

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng tới chuồng heo rồi duỗi tay xách một con heo ra ngoài. Nhà người khác giết heo cần phải có mấy người đàn ông mới ấn được con heo xuống, thế mà hắn hoàn toàn không cần, con heo to béo mấy trăm cân đối với hắn cũng chỉ như một con vật nhỏ bé không có sức kháng cự. Tiếp theo chính là dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, trong suốt quá trình, Bạch Nguyệt Hồ vẫn giữ nguyên vẻ mặt quả quyết lạnh nhạt. Doãn Tầm đứng xem bỗng cảm thấy cổ mình lạnh lẽo một cách khó hiểu, cậu ta không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.

Bạch Nguyệt Hồ rất xứng đáng với chức vụ thợ mổ heo, sau khi giết xong, hắn còn không quên xẻ thịt heo, thịt heo ở trong tay hắn rất nhanh bị chia làm mấy miếng lớn, Lục Thanh Tửu cho nhà Lý Tiểu Ngư cách vách một cái giò heo, phần còn lại cậu tính làm bữa tiệc thịt heo lớn.

Thịt heo của bọn họ rất khác so với thịt mua trên thị trấn. Thịt nhà bọn họ có chất lượng rất cao, hơn nữa còn rất thơm. Lục Thanh Tửu xào một đĩa thịt ba chỉ rồi hầm thêm một nồi canh chân giò, móng và tai heo sẽ được đem đi kho, thịt ở đầu heo được lọc ra để trộn rau. Nói tóm lại, mỗi bộ phận trên người heo đều được sử dụng triệt để.

So với heo nuôi công nghiệp thì heo nhà ít mỡ hơn nhiều, nhưng mỡ heo nhà rất thơm, sau khi rán cho ra hết mỡ, bọn họ còn thu được tóp mỡ, tóp mỡ rắc đường cũng là một món đồ nhắm rất ngon.

Mổ xong con heo, cả nhà vui như Tết. Tiểu Hắc với Tiểu Hoa cũng được một khúc xương lớn đã nấu chín, hai đứa gặm đến là thỏa mãn.

Sang tháng tư, thời tiết bắt đầu nóng lên, càng ngày mọi người càng mặc ít quần áo. Tối hôm ấy Lục Thanh Tửu mang tai heo và chân giò đã nấu vào buổi sáng ra sân, cậu cầm thêm mấy chai bia lớn, ba người ngồi trong sân vừa ăn vừa nói chuyện. Sau khi chế biến, chân giò và tai heo đều trở nên mềm mại ngon miệng, ai muốn ăn cay còn có thể trộn thêm hỗn hợp ớt bột hạt mè.

Hôm nay thời tiết đẹp, vầng trăng tròn vành vạnh, không khí trong sân rất tốt. Bạch Nguyệt Hồ không thích uống rượu cho lắm, nhưng nhìn món kho hôm nay hắn vẫn rất vui vẻ. Doãn Tầm ngồi một bên kể về những chuyện mình đã gặp sau khi làm Sơn Thần, ví dụ như có cha mẹ không cần con nên cố ý bỏ đứa nhỏ ở trên núi, cuối cùng cậu ta đã giúp đứa trẻ ấy tìm được đường an toàn xuống núi.

Lục Thanh Tửu nghe mà khó chịu, cậu đang muốn hỏi sao lại có người lớn vô trách nhiệm như vậy thì đột nhiên chân trời truyền đến một tiếng vang lớn. Tiếng vang kia nghe như tiếng núi sập, dữ dội đến nỗi tai Lục Thanh Tửu ù cả đi. Bạch Nguyệt Hồ đang bình tĩnh ngồi trên ghế bập bênh lập tức biến sắc, hắn nói: “Các cậu vào nhà đi, đừng đi ra.”

“Có chuyện gì thế?” Lục Thanh Tửu vội hỏi.

Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu: “Chưa biết nữa, tôi sẽ đi xem.” Hắn đứng lên, một màn sương đen lập tức nổi lên quấn quanh người hắn. Ngay sau đó, màn sương và Bạch Nguyệt Hồ biến mất trước mặt Lục Thanh Tửu.

Trước đây Lục Thanh Tửu chưa bao giờ thấy vẻ mặt nghiêm trọng như thế của Bạch Nguyệt Hồ, cậu nói: “Rốt cuộc là sao thế?”

Doãn Tầm ngơ ngác trả lời: “Hình như trời đang vỡ……”

Lục Thanh Tửu: “Trời vỡ sao?” Cậu nhìn theo hướng Doãn Tầm đang nhìn, phát hiện chân trời như đang nứt vỡ. Bầu trời vốn tối đen bỗng xuất hiện một ráng đỏ cực dài. Vệt sáng kia xuyên qua bầu trời, để lại một dấu vết chói mắt. Bên trong ráng màu kia như dường như còn có mây đen chen chúc, giống như có thứ gì đó muốn trào ra khiến ai nhìn cũng thấy bất an. 

Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm nhìn đến ngây người. Tuy bọn họ không biết vệt sáng kia là gì, nhưng rõ ràng đây không phải thứ gì tốt. Mây đen từ bên trong ráng màu không ngừng tràn ra khiến cả bầu trời trông như bị thủng một lỗ.

Cảm giác bất an trong lòng Doãn Tầm càng thêm dày đặc, cậu ta nói: “Thanh Tửu, chúng ta vào nhà đi.”

Lục Thanh Tửu đồng ý: “Được.”

Hai người đi vào nhà, đóng chặt cửa.

Ráng đỏ máu kia dần dần phình to, Lục Thanh Tửu nhìn về phía xa, chờ đợi nó biến hóa. Doãn Tầm mẫn cảm hơn Lục Thanh Tửu, lúc này cậu ta đã không nhìn ra bên ngoài nữa mà rúc vào một góc nhà, cơ thể không tự chủ khẽ run rẩy. Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ cậu ta, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ, Doãn Tầm?”

“Không…… Không sao.” Doãn Tầm run giọng nói, “Thanh Tửu, cậu…… Cậu biết không…… Một năm trước lúc cha mẹ cậu xảy ra chuyện, trên bầu trời cũng xuất hiện ráng màu như vậy.”

Lục Thanh Tửu sửng sốt.

“Sau đó là mưa to liên miên.” Doãn Tầm cúi đầu, “Tôi chẳng cảm giác được gì nữa.” Cậu ta vốn là Sơn Thần, mỗi một nhành cây ngọn cỏ, mỗi một biến hóa trong núi đều sẽ hiện lên trong lòng cậu ta, nhưng kể từ khi ráng màu này xuất hiện, dường như có một sức mạnh kỳ quái nào đó đã chặn lại mọi cảm giác của Doãn Tầm đối với sinh vật trên núi, khiến mọi thứ cậu ta nhìn thấy chỉ là một mảnh hư vô.

Lục Thanh Tửu nghĩ tới cái chết của cha mẹ, cho tới nay, cậu vẫn nghĩ rằng cha mẹ mình chết là sự cố ngoài ý muốn, tuy rằng lời nói của bác cây khiến cậu sinh nghi rồi quay về thôn Thủy Phủ, nhưng cậu cũng không phát hiện ra điều gì khác. Thẳng đến ngày sinh nhật hôm ấy, khi mở hộp gỗ bà ngoại để lại cho mình, Lục Thanh Tửu mới biết cái chết của cha mẹ không phải là một tai nạn.

Ở ngoài Thủy Phủ toàn là dị cảnh, dị cảnh kia rốt cuộc là thứ gì, là nơi Bạch Nguyệt Hồ dẫn cậu đi sao? Hay là một nơi khác?

Trời vốn dĩ phải tối thẫm, vậy mà ráng đỏ chói mắt kia lại chiếu sáng nửa bầu trời. Bên trong hiện tượng dị thường như vậy, toàn bộ thôn Thủy Phủ lại yên tĩnh đến lạ, dường như không có bất cứ thôn dân nào nhận ra cảnh tượng kỳ dị hôm nay, nhà nào cũng đóng chặt cửa như một phần mộ tĩnh mịch.

Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng theo bản năng, Doãn Tầm vẫn rơi vào một nỗi sợ hãi khó lòng giải thích. Cậu ta sợ vệt sáng kia, nói đúng hơn, cậu ta sợ thứ sắp tràn ra từ trong ráng màu kia.

Lục Thanh Tửu vẫn khá hơn Doãn Tầm, cậu ngồi cạnh cửa sổ, không chớp mắt nhìn chằm chằm ráng màu kia. Phạm vi che phủ của ráng màu càng lúc càng lớn, mây đen trào ra từ bên trong cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng đúng lúc này, trên trời lại có thêm một thứ gì đó bay tới gần ráng màu, dùng thân hình của mình ngăn chặn vết nứt.

Vì ngược sáng nên Lục Thanh Tửu không rõ lắm kia rốt cuộc là gì, nhưng nhìn vào hình dáng thì sinh vật kia giống như là một con rồng.

Lục Thanh Tửu chăm chú nhìn bầu trời, cậu đã đoán được thân phận của sinh vật hình rồng kia…… Hiển nhiên đó chính là khách trọ lười biếng nhà cậu, Bạch Nguyệt Hồ.

Nhưng hắn đang làm gì vậy, ráng màu kia là gì? Lục Thanh Tửu thấy bất an hốt hoảng trong lòng, cậu biết vết thương Bạch Nguyệt Hồ còn chưa lành hẳn, nếu lại đánh trận này thì không biết Bạch Nguyệt Hồ có thể chịu đựng được không? Lục Thanh Tửu rất lo lắng, nhưng cậu chỉ là một người phàm, chuyện cậu có thể làm thật sự quá ít, thậm chí có thể cậu còn khiến Bạch Nguyệt Hồ phân tâm vì phải bảo vệ cả mình.

Không biết Bạch Nguyệt Hồ đã làm gì mà ráng màu phía chân trời bắt đầu nhạt đi, bầu trời dần yên tĩnh như xưa.

Đúng như Doãn Tầm nói, trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa to như một tấm màn khổng lồ bao phủ toàn bộ thế giới. Mưa quá lớn nên Lục Thanh Tửu không nghe rõ Doãn Tầm lẩm bẩm gì, cũng nhìn không thể thấy mây đen và ráng đỏ kia cuối cùng ra sao.

Doãn Tầm rúc ở trong góc đột nhiên ngồi thẳng dậy, cậu ta nói: “Bạch Nguyệt Hồ  trở về rồi.”

Lục Thanh Tửu kinh ngạc, cậu không nghĩ là Bạch Nguyệt Hồ sẽ trở về nhanh như vậy. Lục Thanh Tửu nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ trong màn mưa.

Bạch Nguyệt Hồ đứng ở ngoài cửa, hắn khẽ vẫy tay với Lục Thanh Tửu, ý bảo cậu ra ngoài.

“Cậu muốn đi ra ngoài sao?” Doãn Tầm có chút bất an, “Bên ngoài…… Hình như rất nguy hiểm.”

“Không sao.” Lục Thanh Tửu nói, “Có Bạch Nguyệt Hồ ở đây.”

Nghe vậy, Doãn Tầm muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu ta không nói gì nữa, để Lục Thanh Tửu đẩy cửa ra ngoài. Thật ra lời Lục Thanh Tửu nói cũng khá có lý, dù sao nếu thật sự có người muốn gây hại cho Lục Thanh Tửu thì chỉ có Bạch Nguyệt Hồ mới có thể bảo vệ được cậu.

Còn cậu ta chỉ là một Sơn Thần nhỏ yếu mà thôi.

Nhìn Lục Thanh Tửu ra cửa, Doãn Tầm lộ ra một nụ cười khổ.

Lục Thanh Tửu đi ra sân, bầu trời vẫn đang mưa, nhưng giọt mưa nào rơi xuống người Lục Thanh Tửu cũng bị một sức mạnh vô hình hất văng ra chỗ khác. Bạch Nguyệt Hồ đứng ở cửa sân, đôi mắt đen thẫm chìm trong bóng đêm khiến người ta không nhìn rõ. Thấy bước chân Lục Thanh Tửu đã dừng trước mặt mình, hắn bèn vươn tay ra với cậu: “Lại đây với tôi.”

Lục Thanh Tửu gật đầu rồi nắm tay Bạch Nguyệt Hồ.

Cậu bỗng thấy trời đất quay cuồng, và rồi Lục Thanh Tửu nhận ra mình đang bay lên cùng hắn. Chờ đến khi Bạch Nguyệt Hồ dừng lại, trước mắt cậu đã xuất hiện cảnh tượng quen thuộc—— một cái hố vừa sâu vừa lớn.

Trước đây khi kể chuyện kinh dị, Bạch Nguyệt Hồ đã đưa Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm tới đây, chỉ là so với ngày ấy thì giờ chiếc hố trước mắt đã có thay đổi rất lớn.

Bên cạnh chiếc hố có một cái động khổng lồ, có vẻ như là vừa bị đâm thành. Trong chiếc hố, con rồng đã không thấy bóng dáng, chỉ còn một đầm nước bùn tanh tưởi.

“Ông ta đã thoát được ra ngoài.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Có thể ông ta sẽ đến tìm cậu.”

“Tìm tôi sao?” Lục Thanh Tửu có chút khiếp sợ, “Ông ta tới tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ ông ta cũng muốn ăn luôn cả tôi?” Tuy Bạch Nguyệt Hồ từng nói con rồng này không ăn cha mẹ cậu, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói của một mình Bạch Nguyệt Hồ. Huống hồ nếu không làm chuyện này, vậy vì sao khi phải nhận sự trừng phạt tàn khốc như thế ông ta lại không hề giải thích? 

Xung quanh còn đang mưa, tiếng mưa lộp bộp rơi khiến giọng Bạch Nguyệt
Hồ như nhòe đi, không biết có phải Lục Thanh Tửu gặp ảo giác hay không mà từ trong giọng điệu của Bạch Nguyệt Hồ, cậu nghe được một tia xót xa: “Tôi chỉ suy đoán vậy thôi …… cuối cùng……”

Lục Thanh Tửu hỏi: “Cuối cùng gì chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không có gì.”

Lục Thanh Tửu có cảm giác Bạch Nguyệt Hồ đang gạt mình chuyện gì đó, cậu hỏi: “Nguyệt Hồ, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Bạch Nguyệt Hồ quay đầu lại liếc nhìn Lục Thanh Tửu một cái rồi thản nhiên thừa nhận: “Ừm.” Hắn tạm dừng một lát, sau đó thấp giọng nói tiếp, “Tôi không biết nên nói với cậu thế nào.”

Lục Thanh Tửu thở dài: “Con rồng này rất lợi hại sao?” Bị nhốt ở trong hầm, bị móc hai mắt mà vẫn có thể trốn thoát.

“Tất nhiên là lợi hại rồi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Trước đây ông ta bị nhốt là vì ông ta không muốn ra ngoài mà thôi.”

Lục Thanh Tửu: “Không muốn sao?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Ông ta cảm thấy bản thân mình làm sai rồi.”

Lục Thanh Tửu: “Sai rồi? Vì ăn cha mẹ tôi nên ông ta mới bị nhốt lại……” Nói tới đây, cậu lại thấy buồn bã, “Tại sao ông ta lại muốn làm như vậy.” 

Lục Thanh Tửu nhớ lại cảnh tượng năm đó mình tổ chức tang lễ cho cha mẹ. Khi ấy cậu mới vào đại học, cùng lắm cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn. Cái chết của cha mẹ đã buộc cậu phải trưởng thành nhanh chóng, nếu có thể lựa chọn, Lục Thanh Tửu không bao giờ muốn lớn nhanh như vậy.

Bạch Nguyệt Hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn chỉ im lặng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu hỏi: “Có phải bây giờ ông ta lại muốn ăn thêm tôi nữa không?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi không biết.”

Lục Thanh Tửu cười khổ: “Ráng màu ở phía chân trời vừa rồi……”

Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Ráng màu chỉ để hấp dẫn sự chú ý của tôi, cho ông ta cơ hội trốn thoát thôi.” Hắn lại thở dài, “Nếu muốn chạy thì ông ta luôn có cách.”

Lục Thanh Tửu rũ mắt: “Tôi có thể làm gì chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Đừng sợ, nhất định tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Lục Thanh Tửu cảm thấy thất bại: “Có thể đổi lại tôi bảo vệ anh hay không? Loại bảo vệ này rốt cuộc có ý gì? Tôi chỉ là con người bình thường, chỉ có thể nhìn anh bị thương chứ không có cách nào giúp anh được.”

“Không.” Bạch Nguyệt Hồ dịu giọng, “Cậu có sức mạnh nhưng cậu chưa biết dùng nó mà thôi.”

Lục Thanh Tửu: “Chưa biết dùng sức mạnh sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đúng vậy.” Nhưng tôi cũng hy vọng cậu vĩnh viễn không cần biết. Hắn buồn bã nhìn Lục Thanh Tửu, trong lòng yên lặng bổ sung.

Lục Thanh Tửu lại chỉ coi lời nói của Bạch Nguyệt Hồ như một lời an ủi, cậu miễn cưỡng mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Bạch Nguyệt Hồ rất ít nói chuyện với mọi người, giờ nhìn Lục Thanh Tửu miễn cưỡng cười vui, tuy trong lòng có phần không thoải mái nhưng hắn lại không biết nên an ủi cậu như thế nào. Cuối cùng Bạch Nguyệt Hồ chỉ có thể nghiêng đầu, hôn lên mái tóc Lục Thanh Tửu thay cho lời trấn an. 

Lục Thanh Tửu vẫn trầm mặc nhìn hố sâu trước mắt.

Bạch Nguyệt Hồ lên tiếng: “Chúng ta trở về thôi.”

Lục Thanh Tửu gật đầu.

Bạch Nguyệt Hồ lại đưa Lục Thanh Tửu trở về nhà. Đầu óc Lục Thanh Tửu  rất loạn, sau khi về nhà cậu cũng không chào hỏi Doãn Tầm mà lẳng lặng trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lục Thanh Tửu, Doãn Tầm đánh bạo hỏi Bạch Nguyệt Hồ đã có chuyện gì xảy ra.

“Con rồng bị nhốt đã trốn thoát rồi.” Bạch Nguyệt Hồ bình tĩnh nói, “Có thể nó sẽ đến tìm Lục Thanh Tửu.”

“Cái gì???” Doãn Tầm kinh ngạc, “Chạy ra ngoài sao? Sao lại chạy ra ngoài được!” Nghĩ đến chuyện tính mạng thằng bạn thân của mình có thể bị Long tộc với thực lực cường hãn ngấp nghé, cậu ta lập tức sốt sắng, “Thanh Tửu, Thanh Tửu sẽ không có gì nguy hiểm chứ!”

Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi ở đây.”

Doãn Tầm nói: “Tôi biết…… Nhưng mà……”

“Không nhưng nhị gì cả.” Bạch Nguyệt Hồ thô bạo ngắt lời Doãn Tầm, “Tôi còn sống ngày nào thì tôi sẽ che chở cho Lục Thanh Tửu ngày ấy.”

Doãn Tầm cắn chặt răng: “Nhưng anh có thể bảo đảm rằng mình sẽ ở bên Lục Thanh Tửu vĩnh viễn sao?”

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại không?”

Doãn Tầm cứng họng, tất nhiên là cậu ta nhận ra khi nói những lời này Bạch Nguyệt Hồ hoàn toàn nghiêm túc.

“Muộn rồi, cậu nên trở về thắp hương đi.” Bạch Nguyệt Hồ chấm dứt cuộc nói chuyện của bọn họ.

Bên ngoài trời vẫn mưa to, Doãn Tầm rời đi mà không mang ô, cậu ta cũng không có cách nào ngăn nước mưa rơi vào người, cuối cùng đành chật vật lê bước về nhà. Cả thôn an tĩnh như một nấm mồ, Doãn Tầm đẩy cửa nhà, thấy hương nến sắp tắt cùng vô số bài vị.

Doãn Tầm nhìn bài vị, trên mặt lộ ra một nụ cười, nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc. 

Mưa to suốt cả đêm như muốn rửa trôi toàn bộ sắc màu của thế gian.

Lục Thanh Tửu ngồi trong phòng nhìn mảnh vảy màu đen chằng chịt vết thương. Đây có lẽ chính là vảy của con rồng bị nhốt ở hố sâu kia, khi giữ lại mảnh vảy này, bà ngoại cậu đã mang theo tâm trạng gì? 

Chẳng lẽ người ông chưa từng được nhắc tới lại chính là con rồng kia? Nhưng nếu như thế, tại sao ông ta lại muốn ăn con ruột của chính mình, tạo thành bi kịch không thể sửa chữa?

Lục Thanh Tửu nghĩ không ra, cũng không ai có thể cho cậu đáp án.

Cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một màn mưa tăm tối, cơn mưa này dường như kéo dài vô tận, giống cơn mưa ngày cha mẹ cậu ra đi—— ngọn núi khổng lồ sập xuống, con người ở bên trong nhỏ bé vô cùng, thậm chí tìm được thi thể cũng là hy vọng xa vời.

Lục Thanh Tửu thấy lòng nặng trĩu, cậu kẹp mảnh vảy vào cuốn sổ rồi bỏ vào chiếc hộp mình đặt ở đầu giường. Hộp gỗ cắm khóa văn tự đã được khóa lại lần nữa, hẳn là chỉ có thể mở ra vào ngày sinh nhật. Cũng may là cậu đã kịp bỏ thứ được cất trong chiếc hộp này ra ngoài.

Phải đến 3 giờ sáng Lục Thanh Tửu mới lơ mơ chìm vào giấc ngủ, nhưng đêm nay cậu ngủ không hề ngon, thậm chí cậu còn mơ thấy con rồng bị nhốt kia.

Sừng của con rồng kia đã bị cắt đứt, đôi mắt thì vẫn còn, là một đôi mắt đen xinh đẹp. Đôi mắt đen chất chứa bi thương ấy giờ đang chăm chú nhìn Lục Thanh Tửu, tựa như muốn xuyên qua cậu để nhìn những người khác.

“Ông là ai?” Trong mơ, Lục Thanh Tửu kìm lòng chẳng đặng mà đặt câu hỏi.

Rồng đen mở miệng, lộ ra cái lưỡi chỉ còn một nửa.

Lục Thanh Tửu hỏi: “Ông…… Không thể nói chuyện sao?”

Rồng đen gật đầu.

“Sao tôi lại mơ thấy ông, có phải ông muốn nói gì với tôi không?” Cảnh trong mơ và hiện thực như hòa làm một, Lục Thanh Tửu thậm chí có chút không rõ rốt cuộc là mình vẫn tỉnh hay đang nằm mơ.

Rồng đen không nói, vẻ bi ai trong mắt càng sâu. Ông ta dùng cặp sừng rồng đã bị chặt đứt của mình khẽ cọ vào người Lục Thanh Tửu, động tác nhẹ nhàng như sợ dọa đến cậu.

Cõi lòng Lục Thanh Tửu tê dại, không hiểu sao cậu lại nhớ tới Bạch Nguyệt Hồ, nếu cậu đoán không sai thì nguyên hình Bạch Nguyệt Hồ cũng giống con rồng đen  trước mắt. Nếu Bạch Nguyệt Hồ bị như thế này,…. Cậu thậm chí còn không dám nghĩ đến, mới chỉ tưởng tượng mà Lục Thanh Tửu đã cảm thấy đau đớn vô cùng rồi.

Rồng vốn là một sinh vật cao ngạo, vậy mà điều gì đã khiến con rồng này phải sống trong bộ dạng khuyết tật như thế. Bọn họ vốn phải bay lượn trên bầu trời như trong thần thoại, mặc dù hiện tại có chút khác biệt, nhưng nói chung thì rồng cũng nên là dáng vẻ lộng lẫy như vậy.

“Tôi không rõ ông muốn nói gì.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi……” Cậu còn muốn nói thêm nhưng cảnh vật trước mắt đã tan biến. Lục Thanh Tửu tỉnh dậy từ cơn mơ, đập vào mắt cậu là vẻ mặt lo lắng của Bạch Nguyệt Hồ.

“Cậu gặp ác mộng sao?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi.

Lục Thanh Tửu chớp mắt mấy cái mới nhận ra người mình đang lạnh lẽo vô cùng, trán cũng nhễ nhại mồ hôi lạnh, cậu thấp giọng nói: “Tôi mơ thấy một con rồng đen.”

Bạch Nguyệt Hồ lẳng lặng nhìn Lục Thanh Tửu, không nói chen vào.

“Sừng ông ta đã bị chặt đứt, lưỡi cũng bị cắt.” Lục Thanh Tửu miêu tả, “Nhìn rất thê thảm.”

Cậu muốn dùng nụ cười nói cho Bạch Nguyệt Hồ biết mình không sao, nhưng Bạch Nguyệt Hồ lại lên tiếng: “Đừng cười.”

Lục Thanh Tửu ngơ ngẩn.

“Không muốn cười thì không cần cười.” Bạch Nguyệt Hồ vươn tay ôm chặt Lục Thanh Tửu, cơ thể của hắn mang đến sự ấm áp cho cậu, “Cậu mang vẻ mặt gì cũng không quan trọng.”

Lục Thanh Tửu thở ra một hơi rồi nhắm mắt lại: “Tôi hơi mệt.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Mệt thì ngủ đi, tôi ở đây.”

Hai người ngủ chung một giường. Được người bên cạnh ôm chặt khiến Lục Thanh Tửu có cảm giác mình đã trở thành em bé đang nằm trong túi ối. Lục Thanh Tửu nhắm mắt lại, lần này cậu ngủ rất nhanh, cũng không nằm mơ, không thấy ánh mắt bi thương của rồng đen kia nữa.

Sáng sớm hôm sau khi Lục Thanh Tửu tỉnh dậy, bên ngoài mưa đã tạnh, nắng vàng treo trên bầu trời xanh biếc, khung cảnh đã trở lại là cảnh ngày xuân ấm áp.

Bạch Nguyệt Hồ bên cạnh đã không thấy đâu, có lẽ hắn đã xuống ruộng trồng rau rồi.

Tất cả tựa như một buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn, mọi chuyện hôm qua cũng chỉ là một giấc mộng quái đản.

Nếu tất cả thật sự chỉ là mơ thì tốt biết bao. Lục Thanh Tửu ngồi dậy, thấy Doãn Tầm đang từ ngoài cửa tiến vào. Doãn Tầm tươi cười phi về phía cậu, chiếc răng khểnh đáng yêu lộ ra nơi khóe miệng, vẻ ngoài vui tựa sáng sủa của cậu ta tựa như một đóa hoa hướng dương đang đuổi theo ánh nắng mặt trời: “Tiểu Tửu ơi, chào buổi sáng nha.”

“Ừm.” Lục Thanh Tửu cũng nở nụ cười, vẻ vui tươi của Doãn Tầm cũng khiến cậu cũng vui lây. Sau khi dọn dẹp cảm xúc của bản thân, Lục Thanh Tửu đã tỉnh táo hơn rất nhiều “Cậu muốn ăn gì không?”

Doãn Tầm nói: “Gì cũng được, nhưng tôi hơi thèm mì thịt bò.”

“Vậy ăn mì nhé.” Lục Thanh Tửu nói, “Cậu xuống ruộng hái một ít rau đi.”

“Được.” Doãn Tầm cười một tiếng.

Một ngày bình thường, bắt đầu bằng một buổi sáng bình thường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện