Tuy Bạch Nguyệt Hồ không nói nhưng Lục Thanh Tửu cũng hiểu được tâm trạng của rồng nhà mình. Cậu nở nụ cười, hứa với Bạch Nguyệt Hồ mình sẽ tìm thời gian rảnh trong tuần này để giúp hắn cọ rửa rong rêu trên người.
Doãn Tầm ngồi bên cạnh đang dùng áo thun che đầu, nghe thấy cuộc trò chuyện của Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ, cậu ta bèn lén lút hạ áo xuống, lộ ra một đôi mắt để thấy thân thể vĩ đại của Bạch Nguyệt Hồ. Không thể không nói, là một Sơn Thần không có kiến thức, được thấy chân thân Long tộc gần như thế quả thật cũng không phải chuyện dễ dàng với Doãn Tầm. Đương nhiên, khi nhìn rõ thân hình khổng lồ của Bạch Nguyệt Hồ, cậu ta cũng nhận ra Bạch Nguyệt Hồ nói nuốt luôn mình quả thực đúng là không phải nói đùa……
Bạch Nguyệt Hồ còn nói chuyện thêm với Lục Thanh Tưu một lúc mới lưu luyến biến trở về nguyên hình. Lúc này sắc trời đã hơi muộn, Lục Thanh Tửu thu dọn đồ đạc rồi đưa cả gia đình trở về nhà, vậy nhưng đến lúc gần đi cậu vẫn cứ cảm giác mình đã quên cái gì đó, Lục Thanh Tửu tự hỏi: “Có phải mình quên mất gì không nhỉ?”
Doãn Tầm nói: “Quên gì cơ?”
Lục Thanh Tửu: “…… Không nghĩ ra.”
Doãn Tầm nói: “Nghĩ nhiều làm gì, không sao đâu, có cậu, tôi, Bạch Nguyệt Hồ, Tô Tức, Tiểu Hoa, Tiểu Hắc rồi còn gì.”
Lục Thanh Tửu gật đầu, cảm thấy có vẻ không có vấn đề gì thật. Bạch Nguyệt Hồ vung tay, màn sương đen lại bao phủ bọn họ, đưa mọi người về thế giới nhân loại.
Lục Thanh Tửu quả thực không nhớ ra mình đã quên cái gì, cho đến mấy tuần sau khi đang chải lông cho nhóc hồ ly, cậu mới đột nhiên nhận ra hình như trên người nhóc hồ ly thiếu cái gì đó, Lục Thanh Tửu hoảng sợ thốt lên: “Trời đậu!! Có phải chúng ta để quên Vũ Sư Thiếp ở bờ biển rồi không!!!”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu: “Xong rồi xong rồi.”
Chờ đến khi cậu nói việc này cho Bạch Nguyệt Hồ để hắn mang Vũ Sư Thiếp về, Vũ Sư Thiếp đã trải qua mười mấy ngày đêm trên bờ biển, trên người cô dính đầy các loại tảo, trong lòng ôm một con ốc biển nhỏ, nếu không phải tròng mắt Vũ Sư Thiếp còn nhúc nhích thì có lẽ ai cũng nghĩ cô đã biến thành một tượng đá hình người mất rồi…… Lục Thanh Tửu thấy vô cùng có lỗi, một thời gian sau, làm gì cậu cũng nhớ để lại một phần cho Vũ Sư Thiếp.
Nói xong Vũ Sư Thiếp, lại nói đến Bạch Nguyệt Hồ.
Bởi vì đã nhận cọ rửa thân thể cho hắn, Lục Thanh Tửu đã vào thị trấn mua rất nhiều dụng cụ, ví dụ như cây lau nhà, giẻ lau, sữa tắm…. Nghĩ đến thân hình khổng lồ của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu quyết định mua tất cả với số lượng lớn. Ông chủ cửa hàng cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi cậu mua thế này để tích trữ sao. Lục Thanh Tửu chỉ cười không đáp rồi ôm tất cả đi thanh toán.
Ngày thứ ba từ biển về, Lục Thanh Tửu bảo Bạch Nguyệt Hồ đưa mình đến một nơi có thể cọ rửa cho hắn. Đó là một cái hồ rất sâu, xung quanh cây lớn um tùm xum xuê. Hồ nước lăn tăn sóng biếc, trong vắt thấy đáy, nước hồ mang sắc xanh lục thuần túy, đứng trên bờ cũng có thể thấy cây cỏ và cá bơi lội bên trong.
Bạch Nguyệt Hồ hiện nguyên hình rồi lười biếng nằm sấp bên hồ. Lục Thanh Tửu đeo găng tay, bắt đầu công việc. Đầu tiên cậu làm ướt thân thể Bạch Nguyệt Hồ, sau đó dùng cây lau nhà bôi sữa tắm lên, giúp Bạch Nguyệt Hồ rửa sạch từng chút bụi bẩn trên người. Thứ bám trên người hắn đa số đều là rong rêu, cũng có một phần nhỏ tro bụi và cát sỏi. Mỗi một mảnh vảy trên người Bạch Nguyệt Hồ đều được Lục Thanh Tửu tỉ mỉ rửa sạch.
Bạch Nguyệt Hồ cũng rất phối hợp theo động tác của Lục Thanh Tửu, hắn thường xuyên xoay người, tạo thành góc độ tiện lợi nhất cho cậu. Sau khi rửa sạch rong rêu, Lục Thanh Tửu kêu Bạch Nguyệt Hồ nhảy xuống hồ xoay một vòng để rong rêu rơi hết. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống lớp vảy dính nước khiến chúng càng thêm lấp lánh, quả thực là lóa mắt như đá quý. Lục Thanh Tửu nhìn mà tự hào vô cùng.
Vì Lục Thanh Tửu làm rất cẩn thận nên tiến độ chậm hơn tưởng tượng một chút, cả hai phải mất bảy ngày mới kì cọ xong lưng Bạch Nguyệt Hồ. Đến ngày thứ tám, Lục Thanh Tửu bảo Bạch Nguyệt Hồ trở mình để cậu rửa lớp vảy dưới bụng.
Bạch Nguyệt Hồ ngoan ngoãn trở mình, lộ ra cái bụng nhạt màu hơn phần lưng. Lục Thanh Tửu duỗi tay sờ vảy trên bụng Bạch Nguyệt Hồ, kinh ngạc phát hiện lớp vảy này rất mềm, màu sắc cũng nhạt, gần như là màu xám, cậu nói: “Sao màu sắc lại không giống nhau?”
Bạch Nguyệt Hồ nghiêng đầu rồng nhìn cậu: “Không phải đều giống nhau sao?”
Lục Thanh Tửu nghĩ một lát lại cảm thấy cũng phải, vảy rắn ở bụng có màu trắng, sờ vào cũng mịn màng hơn. Bụng của phần lớn các loài động vật đều là bộ phận cần được bảo vệ. Bạch Nguyệt Hồ cứ như vậy thản nhiên lộ bụng cho cậu xem, rõ ràng là vì tin tưởng cậu.
“Đúng rồi, em quên hỏi, sờ vảy anh thế này anh sẽ có cảm giác chứ?” Lục Thanh Tửu tò mò.
Bạch Nguyệt Hồ trầm mặc một lát rồi ừm một tiếng.
“Có cảm giác gì vậy?” Lục Thanh Tửu kinh ngạc nói, “Tùy tiện sờ mảnh vảy nào cũng có sao??”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đúng thế, ngay cả khi đó là mảnh vảy đã rơi ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên Long tộc có năng lực khống chế vảy, nếu như vảy bị rơi, chúng tôi có thể khiến cho nó biến mất.”
Lục Thanh Tửu nhớ tới lần Bạch Nguyệt Hồ đánh nhau với yêu quái khác, lần ấy cậu đã nhặt được một mảnh vảy, đã thế còn hôn một cái. Khó trách lúc đó sắc mặt Bạch Nguyệt Hồ lại kỳ quái như vậy, giờ nghĩ lại …… Cậu cũng cảm thấy ngượng.
Lục Thanh Tửu ho khan vài tiếng rồi đổi đề tài: “Vậy……Em muốn giúp anh làm sạch bụng.”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.
Khi cọ rửa vảy ở lưng, Bạch Nguyệt Hồ chẳng có phản ứng gì, vậy nên Lục Thanh Tửu hoàn toàn không biết vảy hắn có khả năng cảm nhận. Nhưng khi bắt đầu rửa vảy trắng trên bụng Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu bỗng nghe thấy hắn nhẹ nhàng kêu hừ hừ. Ban đầu cậu còn tưởng mình làm đau hắn nên vội vàng giảm lực, vậy mà Bạch Nguyệt Hồ lại nói: “Không cần nhẹ như vậy, không đau.”
“Không đau sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Không đau thì anh hừ hừ làm gì? Không cần cố chịu đựng đâu.” Tuy rằng cậu đã chú ý mua cây lau nhà mềm mại nhất rồi.
“Thoải mái lắm.” Giọng Bạch Nguyệt Hồ vô cùng nhẹ nhàng, hình như còn có chút ngại ngùng, “Nhẹ quá sẽ ngứa lắm.”
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới bừng tỉnh: “Ồ, được, vậy em sẽ mạnh một chút.” Cậu đứng trên bụng Bạch Nguyệt Hồ, tiếp tục nỗ lực kì cọ cái bụng của hắn. Tình trạng của phần bụng có vẻ tốt hơn phần lưng, dưới bụng không nhiều bụi bẩn như mặt trên. Vậy nhưng kì cọ được một lúc, cậu đột nhiên phát hiện có một mảnh vảy khác hẳn, mảnh vảy này mọc ngược so với những mảnh vảy còn lại. Trên mảnh vảy này có rất nhiều rong rêu, Lục Thanh Tửu không nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng dùng cây lau nhà lau vào đó, nhưng cây lau nhà của cậu vừa mới chạm vào, thân thể Bạch Nguyệt Hồ dưới chân lập tức căng thẳng.
“Nguyệt Hồ?” Lục Thanh Tửu sửng sốt.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tiếp tục đi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không có.”
Lục Thanh Tửu không tin lắm, vừa rồi rồng đen nhà cậu vẫn luôn vẫy đuôi, vậy mà giờ cái đuôi lại gục xuống, rõ ràng là hắn đang không quá thoải mái. Cậu tự hỏi một lát rồi lại cẩn thận quan sát vị trí mình đang dọn dẹp. Ngay sau đó, Lục Thanh Tửu đã hiểu vì sao Bạch Nguyệt Hồ lại có phản ứng như vậy.
Người xưa nói rằng rồng có vảy ngược, ai chạm vào sẽ chết. Ý của câu này là trên người rồng có một mảnh vảy mọc ngược, đó là điểm yếu của rồng, ai dám chạm vào sẽ bị rồng gi3t ch3t. Rõ ràng nơi Lục Thanh Tửu đang kỳ cọ chính là vảy ngược của Bạch Nguyệt Hồ, vậy mà hắn cũng không hề phản đối động tác của Lục Thanh Tửu, phản ứng duy nhất của hắn chỉ là rũ cái đuôi vừa vẫy loạn của mình xuống mà thôi.
Nghĩ đến đây, trái tim Lục Thanh Tửu như tan ra thành một vũng nước, cậu không nhịn được dùng tay sờ sờ mảnh vảy kia, ấm áp nói: “Không sao đâu, sẽ rửa sạch nhanh thôi.”
Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Quét hết rong rêu trên vảy ngược, nhìn nó khôi phục ánh sáng mỹ lệ, tâm trạng Lục Thanh Tửu tốt hơn rất nhiều. Nhưng điều khiến cậu khá buồn là mới chỉ rửa sạch khoảng một phần ba cái bụng mà đồ vệ sinh chuẩn bị trước đó đã dùng gần hết rồi. Lục Thanh Tửu đổ nốt sữa tắm mua được vào thùng, giờ dùng hết rồi nên chỉ có thể tạm ngừng, ngày mai vào thị trấn mua thêm.
Bạch Nguyệt Hồ đã ở bẩn nhiều năm nên cũng không gấp gáp, hắn bảo Lục Thanh Tửu nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại tiếp tục. Lục Thanh Tửu cũng không từ chối, nói thật thì tắm rửa cho Bạch Nguyệt Hồ quả thật như đang tân trang một công trình vĩ đại vậy, so với ngày thường nấu cơm còn mệt hơn nhiều.
Vì thế hai ngày thứ bảy chủ nhật Lục Thanh Tửu chưa làm tiếp mà ở nhà nấu một bữa tiệc lớn, tính khao bản thân một chút. Thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã tới tháng sáu. Thời tiết càng ngày càng nóng, tất cả đệm chăn dày giờ phải cất đi hết để thay bằng chăn mỏng. Lục Thanh Tửu còn đang nghĩ có nên trải luôn chiếu nằm hay không, Doãn Tầm lại hỏi: “Cậu trải chiếu làm gì?”
Lục Thanh Tửu đáp: “Buổi tối hơi nóng.”
Doãn Tầm: “Nóng sao? Nóng vậy sao mỗi ngày cậu còn ôm đuôi Bạch Nguyệt Hồ ngủ?”
Lục Thanh Tửu: “……”
May mà Bạch Nguyệt Hồ không ở đây, bằng không nghe được lời này của Doãn Tầm, hắn sẽ lại phóng cho Doãn Tầm ánh mắt hình viên đạn cho xem.
Kẻ chưa yêu đương bao giờ như Doãn Tầm rõ ràng không biết cái gọi là ngọt ngào đường mật giữa hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt. Mặt khác, tuy cậu ta cũng thích lông xù nhưng không đến nỗi nghiện ngập như Lục Thanh Tửu. Hôm nay nóng nên mọi người bắt đầu mặc áo tay ngắn, Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu mỗi sáng sớm đều ôm cái đuôi Bạch Nguyệt Hồ từ trong phòng ra ngoài mà thấy cả người toát mồ hôi: “Cái đuôi kia nhiều lông như vậy, ôm vào không nóng à……”
Tuy không muốn nhưng Lục Thanh Tửu không thể không thừa nhận Doãn Tầm nói rất có lý, cậu bất đắc dĩ tỏ vẻ: “Để tôi nghĩ lại.”
Tối hôm ấy khi đi ngủ, Lục Thanh Tửu nói chuyện này cho Bạch Nguyệt Hồ. Cậu không nói thẳng mà chỉ nhỏ giọng nhắc nhở mùa hè tới rồi, hai người chen chúc nằm sẽ có chút nóng.
Bạch Nguyệt Hồ sao có thể không hiểu ý Lục Thanh Tửu, hắn nhướn mày: “Em sợ nóng sao?”
Lục Thanh Tửu: “Cũng không phải quá sợ……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi có thể giúp em hạ nhiệt độ.”
Lục Thanh Tửu: “Hả?”
Cậu còn chưa phản ứng kịp thì hai chân đã chợt lạnh, một thứ gì đó lạnh băng đang quấn quanh cơ thể cậu. Hóa ra nửa người dưới của Bạch Nguyệt Hồ đã biến thành hình rồng, lớp vảy lạnh lẽo dán lên da thịt Lục Thanh Tửu, cảm giác lúc này quả thực không thể chỉ hình dung bằng hai chữ mát mẻ.
Lục Thanh Tửu nhìn mà choáng váng, cậu duỗi tay ôm lấy cái đuôi của Bạch Nguyệt Hồ, trợn mắt há hốc mồm nói: “Còn có thể như vậy sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Đương nhiên là được.” Trên đầu hắn còn lộ ra một đôi tai lông xù, đôi tai ấy khẽ rung rinh, quả thực như đang thu hút Lục Thanh Tửu đến nắm lấy.
Lục Thanh Tửu hoàn toàn chịu không nổi mê hoặc như vậy nên cứ thế sa đọa, nửa người dưới bị Bạch Nguyệt Hồ dùng đuôi quấn chặt, cậu dán vào lưng Bạch Nguyệt Hồ nắm lấy tai hắn, mang theo nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, rốt cuộc Doãn Tầm cũng không thấy Lục Thanh Tửu tiếp tục ôm mấy cái đuôi giả kia của Bạch Nguyệt Hồ nữa. Cậu ta còn nghĩ cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng trưởng thành rồi, ai ngờ ngay sau đó cậu ta lại thấy Bạch Nguyệt Hồ từ trong phòng đi ra ngoài—— nhưng hình ảnh này thật sự không thể miêu tả là đi, bởi nửa người dưới của Bạch Nguyệt Hồ vẫn là hình rồng.
Doãn Tầm nhìn đến suýt rớt cằm, tròng mắt trợn tròn như chuẩn bị rơi ra ngoài: “Anh…… anh……”
Bạch Nguyệt Hồ coi thường liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi xoay người đi rửa mặt, đến khi ăn sáng hắn mới biến trở về hai chân.
Lục Thanh Tửu vui sướng hài lòng đứng trong bếp chiên trứng, Doãn Tầm hoảng sợ hỏi: “Tại sao…… Bạch Nguyệt Hồ…… Biến thành như vậy?”
Lục Thanh Tửu đáp: “Không phải hôm qua cậu nói ôm đuôi cáo quá nóng sao? Tôi nghĩ lại cũng thấy như thế nên nói chuyện này cho Bạch Nguyệt Hồ, thế là anh ấy đổi thành đuôi rồng.”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu: “Thật con mẹ nó mát mẻ, tiết kiệm tiền điện.”
Doãn Tầm: “……” Người thành phố các
cậu thật biết chơi đấy.
Lục Thanh Tửu vừa ngâm nga một bài hát vừa chiên trứng, nói chờ lát nữa cậu sẽ làm luôn cơm trưa, buổi trưa Doãn Tầm ăn cơm thì chỉ cần hâm nóng lại là được. Cậu tính hôm nay sẽ rửa nốt toàn bộ vảy còn lại của Bạch Nguyệt Hồ, để anh rồng nhà cậu khôi phục thành anh rồng đen khổng lồ xinh xinh đẹp đẹp.
Doãn Tầm gật đầu, nói Lục Thanh Tửu yên tâm đi đi, cậu ta sẽ chăm sóc thật tốt cho căn nhà này.
Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười.
Đối với Doãn Tầm mà nói, muốn cậu ta rửa sạch vảy cho Long tộc, còn không bằng trực tiếp cắt khúc cậu ta cho rồi.
Hôm nay thời tiết rất tốt, tuy hơi nóng nhưng trong rừng vẫn có gió nhẹ thổi qua, xua tan cảm giác nóng nực khiến người ta không vui. Lục Thanh Tửu vừa ngâm nga vừa di chuyển bông tắm và cây lau nhà trên người Bạch Nguyệt Hồ. Bạch Nguyệt Hồ ghé vào thảm cỏ mềm mại, đôi mắt nửa híp, nhìn qua giống như đã ngủ, nhưng chỉ cần Lục Thanh Tửu nói chuyện thì nhất định hắn sẽ đáp lời.
Lục Thanh Tửu nỗ lực rửa sạch vảy Bạch Nguyệt Hồ, cuối cùng cũng tới được cái đuôi, lát nữa chỉ cần rửa sạch mấy cái móng vuốt to lớn của hắn là xong. Nhìn những mảnh vảy lấp lánh đẹp đẽ trên người quái vật của mình, Lục Thanh Tửu không khỏi sinh ra cảm giác tự hào vô cùng. Cậu bỗng nảy ra một ý, Lục Thanh Tửu lấy điện thoại trong túi ra, coi vảy Bạch Nguyệt Hồ như phông nền mà tanh tách chụp vài tấm làm kỉ niệm. Nghe được tiếng cậu chụp ảnh, Bạch Nguyệt Hồ chỉ nhẹ nhàng phát ra tiếng phì phì trong mũi.
“Tạm được rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Nào…… Nâng móng vuốt lên cao một chút.”
Bạch Nguyệt Hồ làm theo.
Trên móng vuốt không có quá nhiều bụi bẩn nên Lục Thanh Tửu rửa sạch rất nhanh. Sau khi rửa xong, cậu cũng toát hết mồ hôi như lần trước. Lục Thanh Tửu dùng khăn bông vắt trên cổ lau vài cái rồi lớn tiếng tuyên bố: “Tiểu Hồ ơi, em rửa sạch cho anh rồi này! Anh vào trong hồ ngâm một lát đi.”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu rồi bơi vào trong hồ. Hồ này vô cùng sâu, Bạch Nguyệt Hồ có thể hoàn toàn trầm mình bên trong. Nhìn hồ nước trong vắt, Lục Thanh Tửu cũng có chút xao động trong lòng, c4u nhỏ giọng nói: “Em cũng vào tắm một chút.”
Bạch Nguyệt Hồ ngước mắt nhìn cậu.
Lục Thanh Tửu không nghĩ nhiều, cậu thành thạo c0i quần áo trên người rồi nhảy ùm xuống hồ khiến mặt hồ bắn bọt nước tung tóe. Mặt Bạch Nguyệt Hồ cũng bị nước bắn vào, cái mũi đen khổng lồ dính bọt nước. Lục Thanh Tửu thấy thế bèn cười ha ha rồi vươn tay ôm lấy đầu rồng to lớn của Bạch Nguyệt Hồ. Ở trước mặt hắn, cậu quá nhỏ, thậm chí còn không to bằng đôi mắt hắn. Nhưng sự chênh lệch về kích thước này không khiến Lục Thanh Tửu sinh ra sợ hãi, mà ngược lại, cậu nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, trong lòng thỏa mãn đến lạ.
“Bạch Nguyệt Hồ, anh lớn ghê luôn.” Lục Thanh Tửu dẫm lên cát sỏi dưới đáy hồ, cười xán lạn vô cùng.
Bạch Nguyệt Hồ nghiêng đầu, thè lưỡi li3m Lục Thanh Tửu một cái. Đầu lưỡi hắn màu hồng phấn, quả thật có chút không hợp với làn da đen mạnh mẽ, nhưng thật ra lại khiến hắn có phần giống một chú chó lớn đáng yêu. Lục Thanh Tửu bị li3m, nhịn không được nói: “Đừng, ngứa muốn chết!” Bề mặt lưỡi có vài phần thô ráp, Bạch Nguyệt Hồ sợ làm Lục Thanh Tửu bị thương nên cố ý li3m thật nhẹ nhàng, nhưng làm như vậy lại khiến Lục Thanh Tửu thấy ngứa vô cùng. Cậu vỗ đầu Bạch Nguyệt Hồ rồi vươn tay gãi cằm hắn, cảm giác như mình đang nuôi một thú cưng cỡ bự.
Được Lục Thanh Tửu gãi, Bạch Nguyệt Hồ híp mắt hưởng thụ. Lục Thanh Tửu rửa sạch những vết bẩn trên người mình, sau đó dùng cả tay chân bò lên người Bạch Nguyệt Hồ. Thời tiết hôm nay thật đẹp, Lục Thanh Tửu nằm dài trên người Bạch Nguyệt Hồ, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp chiếu trên cơ thể.
“Thoải mái thiệt……” Lục Thanh Tửu lầm bầm trong miệng, “Muốn ngủ quá.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ngủ đi.”
Lục Thanh Tửu cọ mặt vào vảy Bạch Nguyệt Hồ: “Còn anh thì sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi ngủ cùng em.”
Lục Thanh Tửu nở nụ cười: “Trên người em còn dính nước, ngủ như thế này chắc chắn sẽ bị cảm.” Tuy thời tiết đang nóng dần nhưng dù sao cũng không phải mùa hè, gió lạnh thổi vào hơi nước trên người cũng sẽ mang đi một phần hơi ấm.
Nghe vậy, Bạch Nguyệt Hồ lập tức xoay đầu, thè lưỡi li3m sạch nước trên người Lục Thanh Tửu. Ý của hắn là sợ Lục Thanh Tửu bị cảm, nhưng ai ngờ li3m một lúc, không khí cũng thay đổi. Làn da Lục Thanh Tửu không phải quá trắng mà là màu lúa mạch vô cùng khỏe mạnh, giờ làn da màu lúa mạch ấy đã biến thành màu ửng hồng. Vẻ mặt cậu cũng không được tự nhiên, Lục Thanh Tửu mơ hồ nói: “Nguyệt Hồ!”
Bạch Nguyệt Hồ nhanh chóng hiểu vấn đề, ngay sau đó, một màn sương đen nổi lên vây lấy hai người.
Gió nhẹ ấm áp, ánh mặt trời vừa độ, hai người yêu nhau, làm gì cũng vô cùng thích hợp.
Ngày đó đến tận khuya Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu mới trở về. Doãn Tầm đang tính về nhà mới thấy hai người xuất hiện trong sân.
Lục Thanh Tửu được Bạch Nguyệt Hồ ôm vào lòng, cậu vùi đầu vào ngực hắn, nhìn có vẻ là đã ngủ. Còn Bạch Nguyệt Hồ nhìn mặt cũng rất thoả mãn.
“Tiểu Tửu không sao chứ?” Ban đầu Doãn Tầm còn tưởng Lục Thanh Tửu bị ốm.
“Không sao, cậu về đi.” Giọng Bạch Nguyệt Hồ trầm thấp dễ nghe.
Doãn Tầm sửng sốt vài giây mới thật sự ý thức được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Cậu ta lập tức nhớ tới hình ảnh trong máy tính mình đã từng xem, nhất thời cảm thấy mặt già đỏ lên, vội vàng xoay người đi mất.
Lục Thanh Tửu bị Bạch Nguyệt Hồ lăn lộn đến mơ mơ màng màng. Cậu mơ hồ nghe thấy giọng Doãn Tầm nhưng chưa lên tiếng đã cảm nhận được nụ hôn của Bạch Nguyệt Hồ rơi trên trán. Lục Thanh Tửu gian nan mở to mắt, mơ hồ nói: “Về nhà rồi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.”
Lục Thanh Tửu thấy bóng dáng chạy trối chết của Doãn Tầm, cậu vừa thấy buồn cười lại có chút ngại ngùng, “Về phòng đi……”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.
Đưa Lục Thanh Tửu về phòng rồi lau lại người cho cậu bằng nước ấm xong, hai người ôm nhau ngủ. Lần này Bạch Nguyệt Hồ không lấy đuôi giả ra, cũng không biến đuôi của mình ra nữa, hắn tựa như người bình thường mà im lặng ôm Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu quá mệt mỏi nên vừa đặt đầu lên gối là ngủ say.
Ngày hôm sau, vừa rời giường Lục Thanh Tửu đã vô cùng nghi ngờ cơ thể mình sắp gãy thành từng mảnh. Cậu chậm chạp rời giường rồi lề mề đi đánh răng. Lục Thanh Tửu còn tính nấu bữa sáng, ai ngờ lúc lấy cái nồi tay cậu run vô cùng. Bạch Nguyệt Hồ đứng cạnh mặt không đổi sắc phụ giúp, hình như hắn hoàn toàn không nhận ra trạng thái khác lạ của Lục Thanh Tửu. Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ quay đầu, hỏi: “Anh không thể kiềm chế chút sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Kiềm chế là gì?”
Lục Thanh Tửu: “Là…… có thể kéo dài tính phát triển đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Tính mở rộng sao?”
Lục Thanh Tửu: “……” Môn văn của anh do cô toán dạy à.
Rơi vào đường cùng, Lục Thanh Tửu đành phải đơn giản hoá bữa sáng, để Bạch Nguyệt Hồ giúp mình nấu, còn cậu thì nêm gia vị vào mì. Sau khi ăn mì, Lục Thanh Tửu lập tức phổ biến nội dung chính, cậu bảo Bạch Nguyệt Hồ vào thị trấn mua một chút lá gói bánh và thịt heo còn tươi, hôm nay Lục Thanh Tửu muốn gói bánh.
Nơi này của bọn họ chủ yếu ăn bánh mặn, gạo nếp được ướp với nước tương sau đó đem gói cùng thịt tươi, lòng đỏ trứng hoặc thịt khô. Sau khi làm chín, bánh ăn sẽ có vị mặn ngọt ngon miệng, đặc biệt là đối với động vật ăn thịt như Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm mà nói thì những chiếc bánh này càng hấp dẫn gấp bội. Đương nhiên ngoại trừ bánh mặn, Lục Thanh Tửu còn tính làm cả bánh ngọt, vậy nên cậu lấy mứt táo đã ướp vào mùa đông, sau đó bảo Bạch Nguyệt Hồ nhân tiện mua chút gạo Bát Bảo về.
Hôm nay Lục Thanh Tửu thật sự không tiện đi lại, chỉ có thể để Doãn Tầm làm việc. Cậu bảo cậu ta chuẩn bị sợi bông để kéo, ban đầu Lục Thanh Tửu còn muốn để Doãn Tầm ướp gạo nếp, nhưng sau khi cân nhắc, vì phòng ngừa một nồi bánh ăn vào tiêu chảy, cuối cùng cậu vẫn quyết định ngày mai mình sẽ tự làm.
Nhóc hồ ly cùng Tiểu Hoa và Tiểu Hắc ở trong sân chơi đuổi bắt như thỏ, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm ngồi trên ghế phơi nắng nói trên giời dưới biển.
Doãn Tầm hỏi Lục Thanh Tửu yêu là cảm giác gì.
Lục Thanh Tửu nghĩ một lát rồi lựa cách Doãn Tầm có thể hiểu được để giải thích: “Giống như cậu đói bụng ba tháng, đột nhiên ăn được một bát thịt rất ngon vậy, càng ăn càng ngon, lại sợ mình không kìm chế được.”
Doãn Tầm chun mũi, lẩm bẩm mình cũng muốn yêu đương.
Lục Thanh Tửu nhớ lại người trong thôn, phát hiện trong thôn không có một thiếu nữ nào vừa tuổi. Giống cái trẻ nhất chính là Tiểu Hắc đang ở trong chuồng heo, còn con người thì chỉ có bác gái 50 tuổi trở lên. Chọn heo hay là chọn bác gái, đây quả là vấn đề khiến người ta nghĩ thôi cũng đã rất bi thương rồi.
Có vẻ như Doãn Tầm cũng cùng suy nghĩ với Lục Thanh Tửu. Cậu ta đau đớn nói: “Vì sao vận mệnh lại tàn khốc với tôi như thế, tôi chỉ muốn có một cô bạn gái xinh đẹp, vậy mà đời lại cho tôi một con heo.”
Tiểu Hắc và Tiểu Hoa đang chơi đùa nghe được lời này của cậu ta đều tỏ vẻ vô cùng bất mãn, hai đứa nói Doãn Tầm anh suy nghĩ quá nhiều rồi, anh muốn heo nhưng chắc gì heo đã muốn anh.
Doãn Tầm: “Không muốn? Mày có quyền không muốn à?!” Cậu ta duỗi tay ôm chặt Tiểu Hoa vào lòng không buông.
Tiểu Hoa bị cậu ta ôm xém chút nữa chết ngạt, nhưng nó vẫn kịp bỏ lại một câu: “Dù có được cơ thể tôi, anh cũng không thể chiếm được trái tim tôi đâu……”
Doãn Tầm: “Tao muốn trái tim làm gì, tao chỉ cần cơ thể.”
Tiểu Hoa: “……” Nó đã bị Doãn Tầm làm cho chết ngất.
Em gái Tiểu Hắc ở bên cạnh kêu gào, nói mau buông anh trai của tôi ra, tôi đồng ý đi cùng anh.
Lục Thanh Tửu thật sự không nhịn được, phá lên cười thành tiếng.
Doãn Tầm: “Cậu dám cười, cậu mà còn cười nữa tôi sẽ ăn luôn Tiểu Hoa đấy.”
Tiểu Hoa: “????” Chuyện này thì liên quan quái gì đến nó??
======