Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 91


trước sau

Trước kia còn có Lục Thanh Tửu chung số phận, nhưng hiện tại Chu Miểu Miểu  đã thành người duy nhất chịu trận trong nhà, vậy nên việc cô trở thành kẻ thua trận trong cuộc chiến ăn uống này có vẻ như cũng hợp lý. Chu Miểu Miểu chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bên cạnh dùng đũa gắp miếng thịt thỏ cuối cùng, nhìn rau dưa xanh ngắt trong bát mình, Chu Miểu Miểu không khỏi rơi một giọt nước mắt đau lòng. 

Lục Thanh Tửu đã đứng lên cho tiêu thức ăn, cậu vào trong sân thêm nước cho gà, lại giúp đám thỏ đổi cỏ khô cho sạch sẽ. Thời tiết dần nóng lên, đồ ăn càng lúc càng nhanh hỏng, thức ăn cho gà còn thừa phải nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ để lại mùi lạ trong sân.

Làm xong những việc này, Lục Thanh Tửu đi ngủ trưa, sau khi rời giường cậu tính thực hiện chuyện mình đã nhận lời với Chu Miểu Miểu, làm chút đồ ngọt cô thích.

Phô mai lúc trước mua giờ đã đến lúc dùng, Lục Thanh Tửu muốn thử làm một chiếc bánh tart trứng phô mai(*), sau đó chiên thêm một ít ức gà để làm gà phô mai. Món ngọt này khá khó làm, trước đây Lục Thanh Tửu chưa từng thử, không biết lần này có thể thành công không.

(*)bánh tart trứng phô mai

Cũng may vì thường xuyên làm đồ ngọt nên khả năng canh lửa và làm nhân bánh của Lục Thanh Tửu vô cùng thuần thục, vừa mới làm mà cậu đã làm được một nồi phô mai ngào ngạt hương sữa. Gạt một cái, phô mai hãy còn hơi ấm chậm rãi chảy xuống. Bề mặt tháp phô mai rất giòn, bên dưới lại mềm và đặc. Phô mai thơm hương thơm của sữa bò quyện với một mùi hương béo ngậy đặc trưng. Để giảm cảm giác béo ngậy, khi ướp gà Lục Thanh Tửu còn bỏ thêm một phần ngũ vị hương cay nồng, bên ngoài áo một lớp vụn bánh mì mỏng, sau đó mang từng miếng gà to vào chảo chiên ở lửa nhỏ. Chiên xong lần thứ nhất, gà sẽ được chiên thêm một lần nữa để lượng dầu vừa thấm vào gà tiết hết ra ngoài, giảm bớt cảm giác dầu mỡ. Gà chín thì vớt ra cắt thành từng miếng dài, lưỡi dao sắc bén lia qua lớp vụn bánh mì, nước thịt từ bên trong dào dạt tràn ra, để lộ một phần thịt gà trắng nõn đang chậm rãi tỏa hơi nóng.

Ba cặp mắt khao khát trong nhà không hề dời khỏi phòng bếp dù chỉ một giây. Lục Thanh Tửu kêu bọn họ chờ ở trong sân, sau đó quay sang pha nước sơn tra lạnh, sơn tra này là năm trước ngâm, giờ đã ăn được rồi. Sơn tra có vị chua chua ngọt ngọt, sau khi bỏ thêm đá, nước sơn tra uống vào càng thêm mát mẻ thoải mái, quả thực là thức uống giải nhiệt hiệu quả trong một buổi chiều nóng bức. Năm nay Lục Thanh Tửu dự định khi nào sơn tra chín sẽ ngâm nhiều hơn một chút, tránh chuyện không đủ ăn.

Vì không thể ăn đá nên Lục Thanh Tửu chỉ chuẩn bị một ly sữa bò cho mình. Từ lúc Chu Miểu Miểu phát hiện Ngưu Ngưu có thể sản xuất sữa bò với các vị khác nhau, cô như được mở ra một thế giới mới, ngày nào cũng đút cho Ngưu Ngưu đủ loại thức ăn kỳ quái, ví dụ như ly sữa trong tay Lục Thanh Tửu chính là sữa bò vị trứng gà …… Vị cũng không tệ lắm.

Ba tên ngồi trong sân đã sớm xắn tay áo chờ sẵn, nhưng họ vẫn dùng chút kiên nhẫn cuối cùng chờ Lục Thanh Tửu. Lục Thanh Tửu ngồi xuống, thấy vẻ mặt của ba bọn họ, cậu không nhịn được cười, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Được rồi, ăn đi.”

Xoẹt xoẹt xoẹt, lời Lục Thanh Tửu vừa ra, trước mắt cậu lập tức nhoáng lên ba cái bóng đen, giây tiếp theo, đồ ăn trước mặt đã biến mất hơn phân nửa. 

Chu Miểu Miểu có kinh nghiệm từ trước, lần này hai tay cô đều ra trận, đoạt được trước rồi nói sau, không chịu ở thế hạ phong chút nào.

Lục Thanh Tửu ngồi một bên an tĩnh uống sữa bò, nhìn bọn họ tranh nhau.

Buổi chiều vốn là thời gian nhàn nhã, vậy mà bữa xế ngày hôm nay lại bị ba người này cứng rắn tạo ra không khí khói lửa mịt mù. Cuối cùng thắng lợi vẫn thuộc về Bạch Nguyệt Hồ không sợ nóng cũng không nhả xương, Doãn Tầm và Chu Miểu Miểu thảm bại ôm hận.

Kỳ nghỉ qua rất nhanh, ba ngày trôi qua trong nháy mắt, tuy lưu luyến nhưng Chu Miểu Miểu vẫn phải trở về thành phố tiếp tục đi làm. Đương nhiên là trước khi rời đi cô cũng đã không quên mang theo mật ong mình thích cùng nước mọc tóc, còn mang theo một ít trái cây do Bạch Nguyệt Hồ trồng.

“Lần sau chị lại đến nha.” Trước khi lên xe, Chu Miểu Miểu nói lời tạm biệt với Lục Thanh Tửu.

“Ừm, lần sau lại đến.” Lục Thanh Tửu vẫy tay, cậu nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi Chu Miểu Miểu hoàn toàn biến mất ở trước mắt mình thì mới xoay người rời đi.

Cậu quay vào xe tính trở về thôn Thủy Phủ, đi nửa đường, Lục Thanh Tửu bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc. Mới đầu Lục Thanh Tửu còn tưởng là mình nhìn lầm, đến khi đỗ xe trước mặt người nọ, cậu mới xác định quả thực mình không hề nhận sai người.

“Huyền Ngọc đại sư, sao ngài lại ở đây?” Lục Thanh Tửu xuống xe gọi.

Đứng ở ven đường là một hòa thượng mặc áo cà sa, đầu đội nón lá, tay cầm thiền trượng. Thấy Lục Thanh Tửu gọi, đại sư khẽ cúi đầu hành lễ với cậu. Tuy khuôn mặt vị hòa thượng này đã bị nón lá che hơn phân nửa, nhưng vì lối ăn mặc đặc biệt, Lục Thanh Tửu vẫn nhận ra thân phận của y. Mùa đông năm năm trước cậu đã từng gặp người này, trong màn tuyết lớn tán loạn, vị tăng nhân Huyền Ngọc này đã đến trọ tại nhà cậu.

Theo cách nói của Huyền Ngọc, y là người quen cũ của bà ngoại Lục Thanh Tửu, y cũng chính là người đã nhắc Lục Thanh Tửu cách dùng chiếc hộp đen kia.

“Lục thí chủ, đã lâu không gặp.” Huyền Ngọc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ngoại hình của y cũng vô cùng đẹp trai, nhưng kiểu đẹp trai này hoàn toàn khác so với kiểu đẹp trai mang theo hơi thở tràn ngập xâm lược như Bạch Nguyệt Hồ, trên người Huyền Ngọc lộ ra mị lực đến từ sự bao dung dịu dàng như ngọc thạch, Lục Thanh Tửu cũng có vài phần khí chất tương tự.

“Đã lâu không gặp.” Lục Thanh Tửu nói, “Ngài tới nơi này có chuyện gì sao?”

Huyền Ngọc cười nói: “Tôi chỉ đến báo tin cho Lục thí chủ, những ngày tới dù có thể nào cũng đừng ra khỏi cửa.”

Lục Thanh Tửu: “Đừng ra khỏi cửa sao?”

Huyền Ngọc: “Thôn Thủy Phủ sắp có tuyết rơi.”

Lục Thanh Tửu ngây ngẩn: “Tuyết rơi? Giờ chỉ mới đầu tháng 6, sao lại có tuyết rơi……”

Huyền Ngọc không trả lời, y dùng đôi mắt từ bi chăm chú nhìn Lục Thanh Tửu. Bị y nhìn chằm chằm như vậy, Lục Thanh Tửu có cảm giác linh hồn mình bị nhìn thấu, cậu hỏi: “Đại sư, có phải ngài có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

“Lục thí chủ đã tới từ đường của Sơn Thần rồi sao?” Huyền Ngọc hỏi.

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi đã tới rồi.”

“Có nhìn thấy gì không?” Huyền Ngọc tiếp tục hỏi.

“Nhìn thấy gì……” Lục Thanh Tửu nói, “Thầy là nói bài vị của mẹ tôi sao?!”

Huyền Ngọc nói: “Xem ra Lục thí chủ đã biết rồi.”

Lục Thanh Tửu gật đầu: “Tôi đã biết một chút.” Lời này của Huyền Ngọc đã gợi lại một vài chuyện trong đầu cậu. Trước đây Huyền Ngọc đã đột nhiên biến Doãn Tầm thành người bù nhìn, nếu không phải Bạch Nguyệt Hồ gấp gáp trở về, chỉ sợ thứ bị trấn áp trong từ đường sẽ xảy ra vấn đề. Rõ ràng là Huyền Ngọc biết chuyện từ đường, vậy thì tại sao y lại muốn biến Doãn Tầm thành người rơm? Chẳng lẽ y có dụng ý khác sao……

Chưa chờ Lục Thanh Tửu suy nghĩ cẩn thận, Huyền Ngọc đã thở dài, vẻ từ bi trong mắt nhiều thêm một chút tiếc nuối: “Vậy vì sao thí chủ còn chưa rời khỏi thôn Thủy Phủ?”

Lục Thanh Tửu nhíu mày nói: “Vì sao tôi phải rời khỏi……”

Huyền Ngọc nói: “Mẹ ngài vì Thủy Phủ mà chết, bà ngoại bị Thủy Phủ cầm tù cả đời, hiện giờ ngài còn có cơ hội thoát thân, vì sao còn phải do dự?”

Lục Thanh Tửu thu lại nụ cười, cậu nói: “Do dự? Không, tôi không do dự, tôi sẽ không rời khỏi thôn Thủy Phủ.” Lời nói của cậu rất có khí phách, cũng không hề mang chút chần chờ nào.

Nghe vậy, Huyền Ngọc không cười nữa, đôi mắt đen ngọc im lặng nhìn Lục Thanh Tửu, đồng tử người bình thường sẽ có hoa văn, nhưng đôi mắt y lại như một hồ nước sâu lắng, sắc đen thấm vào lòng người.

“Vì sao không đi?” Huyền Ngọc hỏi.

Lục Thanh Tửu đáp: “Tôi thích thôn Thủy Phủ.”

Huyền Ngọc: “Thích thôn Thủy Phủ? Hay là thích người trong thôn Thủy Phủ?”

Lông mày Lục Thanh Tửu nhíu chặt, cậu nói: “Không biết lời này của Huyền Ngọc đại sư là có ý gì, là muốn nói cho tôi điều gì chăng?”

Huyền Ngọc không tiếp tục đề tài này nữa, y lắc đầu thở dài: “Thôi thôi.”

Bằng trực giác, Lục Thanh Tửu biết Huyền Ngọc sẽ còn nói thêm điều gì đó.

Quả nhiên, Huyền Ngọc đưa tay đội lại nón lá, y xoay người, chậm rãi đi về trên núi, thanh âm mờ mịt như ngọn núi giữa sương mù: “Tháng sáu mang tuyết tới, Lục thí chủ chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Lục Thanh Tửu vốn định gọi y lại, nhưng trong chớp mắt, Huyền ngọc đại sư đã biến mất trước mắt cậu.

Nơi này chỉ có một con đường, Lục Thanh Tửu cũng lái xe về phía trước giống Huyền Ngọc đại sư, vậy nhưng cho tới khi về đến nhà, cậu cũng không nhìn thấy bóng dáng Huyền Ngọc đâu. 

Sau khi về nhà, Lục Thanh Tửu vội vàng nói chuyện này với Bạch Nguyệt Hồ.

Ai ngờ vừa nghe sắc mặt Bạch Nguyệt Hồ lập tức thay đổi, hắn đứng dậy rời đi, trước khi đi hắn dặn Lục Thanh Tửu ngày mai vào thị trấn mua chút than đá, trong bảy ngày tiếp theo, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra khỏi nhà, hơn nữa cậu cũng cần dặn Doãn Tầm phải ở trong nhà bảo vệ cho tốt những bài vị trấn áp vong linh.

Lục Thanh Tửu vội hỏi rốt cuộc là chuyện gì.

Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, nói chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt hắn sẽ kể lại kỹ càng cho cậu. Nói xong, hắn hóa thành một làn sương đen rồi biến mất trước mặt Lục Thanh Tửu. Trực giác nói cho Lục Thanh Tửu biết việc này sẽ vô cùng hung hiểm, vậy nên cậu vội vàng báo chuyện này cho Doãn Tầm, sau đó suốt đêm cùng cậu ta vào thị trấn mua than đá và những đồ dùng cần thiết để sống sót qua mùa đông như Bạch Nguyệt Hồ nói.

Nhìn Lục Thanh Tửu mua mấy thứ này, ông chủ cửa hàng trong thị trấn cũng thấy hơi kì lạ. Ông ta hỏi sao cậu phải mua mấy thứ chuyên trong mùa đông, Lục Thanh Tửu chỉ cười đáp vài câu có lệ. 

Mua quần áo, than đá và đồ ăn xong, Lục Thanh Tửu mới về nhà. Thời tiết lúc này hãy còn sáng sủa, trên trời lơ lửng những đám mây trắng, ánh trăng như ngọc treo trên bầu trời, xung quanh còn có tiếng côn trùng ồn ào kêu vang, khung cảnh này không khác lắm so với mọi đêm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Doãn Tầm cũng mờ mịt.

Lục Thanh Tửu vừa thu dọn vừa kể lại chuyện xảy ra chiều nay cho Doãn Tầm. Lúc nói đến chuyện Bạch Nguyệt Hồ vội vã rời đi, Doãn Tầm cũng phát hiện điểm kỳ lạ, cậu ta lo sợ không yên nói: “Cái người tên Huyền Ngọc kia chính là hòa thượng biến tôi thành người bù nhìn sao? Sao anh ta lại nói sắp có tuyết rơi chứ, lúc này mới đầu tháng sáu, sao có tuyết rơi được……”

Lục Thanh Tửu lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Bạch Nguyệt Hồ thì chuyện này tuyệt đối không phải trò đùa, chắc chắn là có chuyện đó gì sắp xảy ra. Cậu chia một ít đồ mua được cho Doãn Tầm, bảo cậu ta mang về nhà, tránh khi có sự cố ngoài ý muốn lại bị nhốt trong nhà không có gì ăn. 

Tuy không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng Doãn Tầm vẫn ngoan ngoãn nghe lời Lục Thanh Tửu nói.

Tối hôm nay, vì trong lòng có nhiều lo âu nên Lục Thanh Tửu lăn lộn mãi mà không ngủ được. Trong đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ linh tinh lộn xộn bay lượn, chờ đến sắp hừng đông, Lục Thanh Tửu mới miễn cưỡng chợp mắt được một lát. Nhưng ngủ không được bao lâu, cậu đã bị tiếng vang kỳ quái ngoài cửa sổ đánh thức.

Vù vù, vù vù, âm thanh này không xa lạ nhưng cũng không nên xuất hiện vào lúc này. Lục Thanh Tửu bị âm thanh này đánh thức từ cảnh mơ mông lung, cậu ngồi dậy khỏi giường rồi mở cửa sổ, cửa vừa mở, Lục Thanh Tửu đã bị cảnh tượng ngoài cửa dọa cho sợ ngây người. Chỉ sau một đêm, khoảng sân dạt dào sắc xanh đã bị tuyết trắng bao trùm. Toàn bộ thế giới đều mênh mang một mảnh trắng, ánh nắng chiếu xuống bị tuyết phản xạ khiến ai nhìn cũng đau mắt.

Lục Thanh Tửu đơ ra vài giây mới ý thức được mình không nằm mơ, lời tiên đoán hôm qua của Huyền Ngọc đã thật sự đã xảy ra.

Tháng sáu tuyết rơi, tiết trời đột nhiên trở rét.

Lục Thanh Tửu kiểm tra di động, không hề ngạc nhiên khi thấy chẳng còn chút tín hiệu nào. Thấy trời lạnh đến độ mình đã thở ra khói trắng, Lục Thanh Tửu bèn mặc quần áo mùa đông dày dặn rồi đốt một chậu than trong phòng, sau đó ôm nhóc hồ ly cùng hai con heo nhỏ đang bị đông lạnh đến run rẩy trong phòng khách vào phòng ngủ.

Gà và thỏ trong sân cũng sắp chết vì lạnh, Lục Thanh Tửu thương chúng nên tìm một gian phòng, đốt than sưởi ấm rồi để
chúng vào trong. Cậu cẩn thận đóng cửa sổ rồi trải một lớp chăn bông dày trên nền đất, mặc dù cũng không biết là có tác dụng gì không. 

Chỉ sau một đêm, nhiệt độ từ hơn ba mươi độ đã giảm xuống âm, theo lý thuyết thì chắc chắn giờ tất cả thực vật đã chết cóng, nhưng thần kỳ là đồ ăn trong sân nhà Lục Thanh Tửu vẫn sinh trưởng tốt, ngoại trừ việc bị tuyết phủ bên ngoài, không có cây nào có dấu hiệu héo úa.

Lục Thanh Tửu bọc mình thành quả bóng rồi đi sửa sang lại giường đất, sau đó đốt lửa dưới giường cho ấm. Sau khi sửa soạn xong, cậu ôm nhóc hồ ly và Tiểu Hắc, Tiểu Hoa rúc vào ổ chăn, chậm chạp ăn bánh bao cho bữa sáng.

“Lạnh quá, sao lại đột nhiên có tuyết rơi thế này.” Chóp mũi Lục Thanh Tửu bị lạnh đến đỏ bừng, vì Tiểu Hoa ấm áp nên cậu cứ ôm mãi mà không chịu buông tay, giờ Lục Thanh Tửu đã hiểu vì sao mùa đông năm ngoái Doãn Tầm cứ coi Tiểu Hoa như bảo vật mà sưởi ấm trong tay, bởi vì nhiệt độ cơ thể heo nhỏ cao hơn nhiệt độ của con người một chút, hơn nữa làn da của nó vừa mềm vừa trơn, ôm rất thoải mái.

Tiểu Hoa rầm rì ghé vào ngực Lục Thanh Tửu, được Lục Thanh Tửu đút bánh bao, nó không hề phản kháng chút nào: “Không biết nữa, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này.”

Lục Thanh Tửu nói: “Mày tới Nhân giới bao lâu rồi?”

Tiểu Hoa nói: “Tôi vừa tới đã bị các người bắt……”

Lục Thanh Tửu nói: “Bắt sao?”

Tiểu Hoa: “À, là mua.” Nó nhìn em gái mình ngủ đến nhếch cả mông, hừ hừ mấy tiếng, “Đừng lo, Long tộc rất mạnh, Bạch Nguyệt Hồ sẽ không sao đâu.”

Lục Thanh Tửu nhìn trần nhà, nói: “Bao giờ tuyết ngừng tao phải quét dọn lại cái trần nhà này một chút……” Đen như mực, chẳng thấy vôi đâu nữa rồi.

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, thậm chí ngồi trong nhà cũng có thể nghe được tiếng tuyết rơi trên mặt đất. Sáng sớm tuyết còn ở mắt cá chân, sau một buổi sáng, tuyết đã ngập tới cẳng chân, hơn nữa còn chưa ngừng rơi. Bầu trời cũng tối sầm, nhìn không thấy chút ánh sáng nào, quả thực như sắp sập xuống.

Lục Thanh Tửu có chút lo lắng, nếu tuyết tiếp tục rơi, nóc nhà sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Nhà cổ đã rất lâu không có người tu sửa, đột nhiên có trận tuyết lớn như vậy, có khả năng ngôi nhà này sẽ bị tuyết đè sập, giờ cậu thậm chí còn bắt đầu nghe được tiếng kẽo kẹt của gỗ do không chịu nổi gánh nặng.

Lục Thanh Tửu nghĩ nếu tuyết tiếp tục rơi, cậu chỉ có thể bắc thang trèo lên nóc nhà quét tuyết, bằng không nhà sập cậu sợ sẽ càng nguy hiểm. Hôm nay Lục Thanh Tửu lo lắng rất nhiều chuyện, không chỉ về Bạch Nguyệt Hồ mà còn cả chuyện Doãn Tầm, cậu thấy vô cùng may mắn khi đêm qua đã kêu Doãn Tầm mang theo không ít thức ăn quần áo cùng than đá về nhà.

Nghe lời Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu ngoan ngoãn ở trong phòng, dưới mông là giường đất ấm áp, bên ngoài tuyết lớn bay lả tả, tô thế giới thành màu trắng lóa mắt khiến người ta sinh lòng hoảng hốt.

Khoảng 6 giờ chiều, trời đã hoàn toàn tối, Lục Thanh Tửu dùng lò than hầm nửa nồi canh gà, mình uống già nửa, còn thịt thì chia cho ba nhóc con trong nhà. Sau khi uống canh, người cậu ấm hẳn lên, Lục Thanh Tửu bỏ thêm than vào lò sưởi dưới giường đất, sau đó mở một khe cửa sổ, bấy giờ cậu mới yên tâm rúc vào ổ chăn.

Bạch Nguyệt Hồ thế nào rồi, có bị lạnh không, đã ăn cơm tối chưa? Nếu phải đánh nhau với yêu quái khác, hắn có bị thương không? Hơi ấm từ ổ chăn dần cướp đi ý thức Lục Thanh Tửu, cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, tuyết vẫn không ngừng rơi, dường như tuyết đã rơi liên miên suốt một đêm.

Khi Lục Thanh Tửu đi ra cửa phòng, tuyết đã chất đến bắp đùi cậu, thậm chí mở cửa cũng trở thành chuyện khó khăn. Vì phòng ngừa bị nhốt ở trong phòng, Lục Thanh Tửu chỉ có thể lấy cây chổi ở ngoài cửa quét sạch tuyết. Cậu kiểm tra nóc nhà một chút, cảm thấy cứ thế này không được, nhất định phải quét tuyết trên nóc nhà xuống, nếu để thêm một buổi chiều nữa thì căn nhà này có nguy cơ sập rất cao.

Tuy làm việc này trong lúc tuyết lớn vô cùng nguy hiểm, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn phải lấy thang, chậm chạp bò lên nóc nhà quét tuyết. 

Quét được một lúc, Lục Thanh Tửu mới nhận ra trên bầu trời xuất hiện một vài dị tượng khiến người ta bất an. Những tầng mây dày nặng xuất hiện một vài vết nứt, từ vết nứt ấy có sáng rỉ ra, nhìn thoáng qua giống như bầu trời đang vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Hình ảnh này khiến Lục Thanh Tửu lập tức nhớ về cảnh tượng trong mơ với những con bướm màu xanh băng và bóng người đứng giữa đàn bướm.

Lục Thanh Tửu ngẩng đầu nhìn rất lâu nên tuyết tích thành một lớp dày trên vai cậu. May mắn là tuy trên tầng mây xuất hiện một vài khe nứt nhưng những khe này cũng không có dấu hiệu mở rộng. Lục Thanh Tửu thở ra một làn khói trắng rồi tiếp tục cúi đầu quét toàn bộ tuyết trên nóc nhà.

Quét tuyết xong, cả người Lục Thanh Tửu lạnh đến mức sắp đóng băng, cậu vội vàng vào phòng rót cho mình một bát canh gừng đã chuẩn bị từ trước. Canh gừng nóng hổi từ trong miệng lướt qua thực quản sưởi ấm dạ dày lạnh băng, nhiệt độ nóng rực nhanh chóng lan ra tứ chi, Lục Thanh Tửu cảm giác mình như được sống lại lần nữa.

Cậu xoa xoa cái mũi lạnh băng, mơ hồ nói: “Bên ngoài lạnh quá.”

“Đúng vậy.” Tiểu Hoa chủ động tiến tới đặt bụng mình lên đôi tay đỏ bừng vì lạnh của Lục Thanh Tửu, tuy bị lạnh run lập cập nhưng nó vẫn không đi, “Khi nào tuyết mới có thể ngừng đây?”

“Có lẽ sẽ kéo dài thêm vài ngày nữa.” Lục Thanh Tửu trả lời.

Nếu Huyền Ngọc đại sư nói đúng thì trận tuyết sẽ kéo dài đến bảy tám ngày, haizz, mùa đông cũng thật khó khăn, đặc biệt là khi không có Bạch Nguyệt Hồ.

Lục Thanh Tửu hít hít mũi rồi hắt xì một cái.

Tiểu Hoa lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Lục Thanh Tửu nói: “Không sao đâu, có lẽ vừa rồi ra ngoài nên bị lạnh thôi.” Cậu xoa xoa tay, cảm giác cơ thể đã ấm áp hơn chút, “Để tôi đi uống chút rượu đuổi khí lạnh.”

Tiểu Hoa nói: “Anh cần phải để ý, đừng để bị cảm.” Nói xong nó còn dùng cái mũi heo mềm mụp của mình cọ Lục Thanh Tửu.

Thấy thế, Lục Thanh Tửu thấy có chút buồn cười, Tiểu Hoa, Tiểu Hắc và Tô Tức ở cùng nhau lâu thành ra đều học được một vài động tác của nhau. Tiểu Hoa vốn là heo nhỏ, thế mà giờ cũng học nhóc hồ ly dụi đầu, còn dáng vẻ Tô Tức cày ruộng cũng không hề thua kém Tiểu Hoa ……

Lục Thanh Tửu xoa đầu Tiểu Hoa rồi vào phòng chứa đồ lấy một chai rượu trắng. Thảm nhất là rượu cũng đã bị đông thành đá, may mà không bị nứt bình, bằng không có lẽ cậu sẽ không uống được. Lục Thanh Tửu đun nóng rượu trắng rồi uống liền mấy chén, sau khi uống xong, mặt cậu đỏ bừng, cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Điện trong nhà đã bị ngắt từ hôm qua khi tuyết rơi, Lục Thanh Tửu sợ điện thoại dùng nhiều sẽ hết pin rồi sập nguồn nên bật chế độ tiết kiệm pin, sau đó không dám chơi trò chơi nữa. Ngồi một mình có chút nhàm chán, cậu bèn lấy sách trong phòng ngủ ra, nương theo ánh sáng của ngọn nến mà chậm chạp đọc sách.

Đệm chăn nóng rực, hơi thở phả vào không khí mang theo hương rượu. Cơ thể Lục Thanh Tửu dần nóng lên. Trong cơn mê mang, dường như cậu đã thấy Bạch Nguyệt Hồ đi tới bên mình, hắn cúi đầu, đặt lên trán cậu một nụ hôn mềm nhẹ như bao ngày. 

“Nguyệt Hồ……” Lục Thanh Tửu mơ hồ gọi tên hắn, cậu vươn tay, muốn nắm lấy tay người bên cạnh nhưng chỉ chạm vào không khí lạnh băng. Lục Thanh Tửu lập tức nhận ra bên cạnh mình chẳng có ai, càng không có Bạch Nguyệt Hồ.

Lục Thanh Tửu tỉnh dậy, cậu nhìn đồng hồ, thấy mới có hai giờ chiều. Không có thứ gì để tiêu khiển nên thời gian trôi chậm vô cùng. Lục Thanh Tửu có chút bất đắc dĩ, cậu muốn ngủ tiếp một lúc nữa nhưng lại phát hiện mình ngủ không được, vì thế cậu chỉ có thể bò dậy đọc sách, thuận tiện nghiên cứu thực đơn một chút.

Chờ đến khi trận tuyết này ngừng, Lục Thanh Tửu nhất định phải làm thử mấy món ăn mà lúc trước ngại phiền phức nên không làm để ăn mừng một bữa thật lớn mới được.

Bởi vì tuyết quá lớn mà ranh giới giữa ngày và đêm như bị xóa nhòa. Nếu không phải thời gian trên điện thoại vẫn tiếp tục thay đổi thì Lục Thanh Tửu cũng không rõ hiện tại rốt cuộc là lúc nào.

6 giờ hơn, đã tới giờ ăn tối. Lục Thanh Tửu cảm thấy ăn cơm không thể qua loa được. Dù sao hiện giờ cũng không có gì để tiêu khiển, nếu ăn cơm cũng không làm đàng hoàng thì là sống không còn gì luyến tiếc. Đường ống dẫn nước trong nhà đã bị đóng băng, rơi vào đường cùng, Lục Thanh Tửu chỉ có thể xách xô đi lấy nước tuyết rồi mang lọc mấy lần, sau đó đun nóng để dùng tạm.

Cậu lấy bột mì và thịt heo đã đóng băng làm một chiếc bánh kẹp* rồi nướng trên lò than. Hương thơm ngào ngạt của đồ ăn lấp đầy cả căn nhà, ba con thú nhỏ đều ngoan ngoãn ngồi một bên, hai mắt dán chặt vào bánh kẹp. 

* Gốc là Xian Bing, một loại bánh kẹp nhân thịt có nguồn gốc từ Tây An, Trung Quốc.

Lục Thanh Tửu lật mặt bánh rồi rắc mè trắng lên trên. Để cho lửa bén một chút vào bánh, chiếc bánh kẹp càng tỏa ra hương thơm mê người. 

“Nào, mỗi đứa một cái.” Lục Thanh Tửu nói, “Không đủ anh đây làm thêm.”

Sau khi nhận bánh, bọn nhóc bèn ngoan ngoãn ngồi một chỗ ăn. Lục Thanh Tửu cũng cắn một miếng, nước thịt ấm áp nhanh tróng theo đầu lưỡi chảy vào khoang miệng. Bánh có nhân có vỏ ngoài giòn rụm nhưng bên lại vô cùng mềm mại nhờ nước thịt. Tuy bánh hôm nay không có hành tươi nhưng hương vị mè cũng không hề kém cạnh. Lục Thanh Tửu ăn nhiều hơn hẳn mọi ngày, một hơi ăn liền ba cái, no căng đến nấc cụt. Sau khi ăn xong, cậu còn ném mấy củ khoai lang đỏ vào bên trong đống lửa để nướng ăn.

“Khi nào tuyết mới có thể ngừng đây.” Vấn đề này không biết đã bị hỏi mấy lần, giờ lại bị hỏi thêm một lần nữa. Lục Thanh Tửu cúi đầu sờ đầu Tiểu Hắc, “Không cần gấp, sẽ nhanh thôi.”

“Đúng vậy, không gấp.” Tiểu Hoa trấn an em gái.

“Nhưng mà em sợ lắm.” Tiểu Hắc nhỏ giọng nói, “Em cảm thấy có thứ gì đó sắp tới……” Đây có lẽ là trực giác của động vật. Lục Thanh Tửu lo lắng ngẩng đầu, thấy ngoài cửa sổ, tuyết rơi liên miên, tựa như vĩnh viễn không dừng lại vậy.

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện