Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 96


trước sau

Đến khi Trần Húc Dương tỉnh lại, cậu ta đã nằm ở trên giường nhà mình. Cậu ta mở mắt, thậm chí còn cho rằng có phải mình gặp một cơn ác mộng hoang đường hay không, nhưng lúc từ trên giường ngồi dậy nhìn thấy phòng khách hỗn loạn trong nhà mình, Trần Húc Dương mới ý thức được đây không phải nằm mơ, tất cả đều đã thật sự xảy ra.

Trên sàn nhà, trên vách tường nhà cậu ta, khắp nơi đều là máu tươi, đã thế còn có một miếng thịt bị gặm còn sót lại, trong không khí bốc mùi máu tươi nồng đậm khiến nơi này quả thực như là địa ngục. Nhìn thấy hình ảnh này, Trần Húc Dương xém chút nữa xỉu lần hai, cậu ta dùng chút tự chủ cuối cùng ổn định tâm thần, sau đó run rẩy lôi điện thoại ra báo cảnh sát.

Lúc nhận được điện thoại báo cảnh sát của Trần Húc Dương, Hồ Thứ còn có chút kinh ngạc. Ông ta hỏi không phải vừa rồi cậu còn nói nhà mình không có chuyện gì sao, sao mới qua nửa tiếng đã sửa miệng rồi.

“Làm sao mà cháu biết được chứ.” Trần Húc Dương sắp khóc đến nơi, “Cứu mạng đi đồng chí cảnh sát, bây giờ nhà cháu không khác gì hiện trường án mạng cả….”

Hồ Thứ rất là bất đắc dĩ, ông ta vừa an ủi Trần Húc Dương vừa chỉ huy: “Vậy cậu ra khỏi nhà trước đi, ở dưới chờ, chúng tôi tới ngay.”

Trần Húc Dương vội gật đầu nói được.

Để rời khỏi phòng ngủ cần phải đi qua phòng khách, vốn chỉ là vài bước ngắn ngủn, vậy mà giờ lại như bước qua rãnh trời. Trần Húc Dương xây dựng tâm lý trong lòng một hồi lâu, sau khi liên tục xác nhận trong phòng khách đã không còn xuất hiện thứ trước đó đã làm mình ngất xỉu, cậu ta mới thật cẩn thận đặt từng bước chân, muốn rời khỏi nhà.

Ai ngờ lúc đi đến giữa phòng khách, cậu ta lại phát hiện những mảnh thịt vụn và xương cốt trong phòng khách nhà mình hình như xếp thành một hình nào đó. Thấy hình này, phản ứng đầu tiên của Trần Húc Dương chính là đây chắc chắn là trận pháp triệu hoán tà thần gì đó, cậu ta vội vàng vừa lăn vừa bò ra khỏi cửa nhà, còn thuận tay khóa trái cửa lại.

Tháng sáu vốn rất nóng, vậy mà Trần Húc Dương lại cảm thấy cả người lạnh lẽo. Cậu ta đợi một lúc lâu ở dưới sảnh mới thấy Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ. Thấy bọn họ, vẻ mặt cậu ta quả thực như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đồng chí cảnh sát, hai người có tính vào——”

Hồ Thứ hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trần Húc Dương vội vàng thuật lại tình hình nhà mình một chút, nói trên sàn nhà và vách tường khắp nơi đều là máu, giữa phòng khách còn dùng thịt và xương xếp thành một trận pháp, vừa nhìn đã biết tâm tư người chế tạo ra thứ này rất quỷ quyệt, chắc chắn là muốn làm hại đến tính mạng cậu ta, tuyệt đối không phải thứ gì tốt lành gì hết. Trần Húc Dương nói ra dáng ra hình, còn đưa ra lời thề son sắt làm người nghe cũng cảm thấy sau lưng hay cả người đều lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Cũng may Bàng Tử Kỳ vốn bình tĩnh, anh ta nói: “Chúng tôi vào xem đã.”

Vì thế ba người vào thang máy đi lên, tuy Trần Húc Dương rất sợ hãi, rất không muốn trở về, nhưng sớm muộn gì cũng phải về nhà……

Sau khi dùng chìa khóa mở cửa, Hồ Thứ cũng thấy được tình hình trong nhà. Cảnh tượng không khác miêu tả của Trần Húc Dương lắm, trong nhà gần như là một đống hỗn độn, tuy những đồ đạc khác không có dấu vết đụng chạm nhưng khắp nơi đều là vết máu. Hồ Thứ quay đầu, thấy được hình ảnh tà ma mà Trần Húc Dương nói.

“Vào xem sao.” Vì phòng ngừa biến cố ngoài ý muốn, Bàng Tử Kỳ móc sẵn súng ra.

Hồ Thứ gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Hai người một trước một sau thật cẩn thận bước vào phòng. Đầu tiên họ kiểm tra các phòng khác một chút, xác định trong phòng không có người khác, cái bình cũng ngoan ngoãn ở trong phòng trữ đồ như lời Trần Húc Dương ní. Hồ Thứ lôi cái bình ra đặt ở trên bàn phòng khách để Bàng Tử Kỳ trông chừng, tránh xuất hiện thứ gì ngoài ý muốn.

“Cái bình này rốt cuộc bị gì vậy.” Trần Húc Dương run rẩy, “Cảnh sát Hồ, không phải chú nói nó là cái bình tốt sao.”

Hồ Thứ sâu xa nhìn Trần Húc Dương: “Đúng vậy, không phải cậu còn sống sao.”

Trần Húc Dương: “……”

Hồ Thứ nói: “Đây mà là cái bình hư thì tôi nghĩ người báo án là hàng xóm cậu chứ không phải cậu đâu.”

Trần Húc Dương không còn lời nào để nói.

Bàng Tử Kỳ cẩn thận quan sát những hình thù kỳ quái trên sàn phòng khách, chỉ là càng nhìn vẻ mặt anh ta càng lạ khiến Hồ Thứ không nhịn được phải hỏi: “Bàng Tử Kỳ, cậu nhìn ra được gì sao?”

Bàng Tử Kỳ quay đầu nhìn vào mắt Trần Húc Dương: “Cậu sinh tháng sáu phải không?”

Trần Húc Dương căng thẳng đáp: “Đúng vậy…… chuyện này có liên quan gì đến bát tự sao?”

Bàng Tử Kỳ hỏi tiếp: “Sinh nhật 26 tuổi?”

Trần Húc Dương vội gật đầu: “Cảnh sát Bàng, anh hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ ngày sinh tháng đẻ của tôi có gì đặc biệt à, bị chọn làm vật tế phẩm sao?”

Bàng Tử Kỳ: “……Bớt xem phim kinh dị lại đi.”

Trần Húc Dương: “Vậy là có chuyện gì?”

Bàng Tử Kỳ chỉ cái mà Trần Húc Dương gọi là trận pháp, ý bảo cậu ta tự xem. Trần Húc Dương vốn dĩ vô cùng sợ, nhưng dưới ánh mắt kiên quyết của Bàng Tử Kỳ, cậu ta đành nơm nớp lo sợ đi qua nhìn. Chỉ là sau khi nhìn khoảng mười mấy giây, vẻ mặt Trần Húc Dương cũng giống Bàng Tử Kỳ: “Đây…… Đây…… Sao lại?”

Hồ Thứ thở dài một tiếng, vỗ vai Trần Húc Dương: “Tôi nói rồi, cái bình nhà cậu là cái bình tốt……”

Hóa ra cái gọi là pháp trận tà ma căn bản là không phải đồ đằng gì mà là mấy chữ được ghép từ thịt và xương—— Trần Húc Dương, chúc mừng sinh nhật 26 tuổi.

Tuy rằng mấy chữ này được ghép một cách rất thô ráp, hình ảnh cũng rất đẫm máu, nhưng quả thực nội dung chính là như vậy, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ như để hoàn thành mấy chữ này người ghép cũng không hề dễ dàng gì cho cam, Hồ Thứ nhìn mà ch4y nước mắt cảm động: “Xem đi, người ta chỉ muốn chúc mừng sinh nhật cậu thôi mà.”

Nhìn dòng chữ này, trái tim Trần Húc Dương vừa chấn động vừa buồn bã, cậu ta cũng không biết nên nói gì.

Bàng Tử Kỳ đi đến hàng chữ, nhặt mấy miếng thịt vụn và xương lên. Sau khi kiểm tra, anh ta xác định đây không phải xương người, hẳn là được xếp từ xương của động vật khác, bởi vì những khúc xương này vô cùng nhỏ, hoàn toàn không phải xương người.

“Nói chung là cũng không có chuyện gì đâu.” Hồ Thứ an ủi Trần Húc Dương, “Có lẽ người ta cũng rất cực khổ mới chuẩn bị được như vậy đấy.”

Trần Húc Dương: “……” Ý thức cậu ta có chút mơ hồ.

Hồ Thứ nói: “Không thì thế này đi, cậu cứ để vậy thêm hai ngày xem, nếu thật sự không được, tôi sẽ gọi người đến đây giúp xử lý cái bình này.”

Trần Húc Dương nhỏ giọng nói: “Xử lý như thế nào?”

Hồ Thứ nói: “Đập nát thôi, còn có thể làm gì chứ?”

Trần Húc Dương nghe muốn đập bình, vẻ mặt lại trở nên phức tạp. Tự cậu ta cũng có thể đập vỡ bình, vấn đề là nếu muốn đập thì cậu ta đã làm từ sớm rồi, sao phải dây dưa kéo dài tới bây giờ. Hơn nữa xem ra đúng là thứ này không có ác ý gì với cậu ta, làm vậy hình như cũng hơi không có tình người chút nào.

“Được, để tôi xem đã.” Trần Húc Dương chỉ có thể nói như thế.

Bàng Tử Kỳ nói: “Thứ này có nhân tính, cậu có thể thử giao lưu với nó một chút, lỡ đâu có thể dạy được nó thì sao.”

Trần Húc Dương: “…… Được rồi.”

Vụ này kết thúc, Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ rời đi, để lại Trần Húc Dương ở lại hì hà hì hục quét tước vệ sinh. Cậu ta phức tạp nhìn cái bình, cũng may nhà này cậu ta mua chỉ có một người ở, nếu không chủ nhà hay bạn cùng phòng mà hìn thấy một phòng đầy dấu tay máu thế này, chỉ sợ là đã bị dọa đến nỗi trực tiếp dọn ra ngoài luôn rồi.

Quét dọn vệ sinh xong, Trần Húc Dương sờ mặt ngoài bóng loáng của cái bình, quyết định nói chuyện với nó một chút, tuy rằng cậu ta cũng không biết cái bình này có thể nghe hiểu hay không ……

Lục Thanh Tửu không biết bên Hồ Thứ đã xảy ra chuyện gì. Sau khi ăn bữa thịt dê đó, cậu cứ nhớ thương hương vị ấy mãi không quên. Lục Thanh Tửu cũng thử tự mình nêm nếm gia vị nhưng làm thế nào cũng cảm giác thiếu vài hương liệu. Vì thế cậu bèn nghĩ đến chuyện quay lại ăn tiếp xem sao. Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm đều giơ tay đồng ý đề nghị này của Lục Thanh Tửu, vậy nhưng không đợi bọn họ chọn thời gian, Hồ Thứ lại gọi điện cho Lục Thanh Tửu, nói là có người muốn mời bọn họ ăn cơm.

“Có người mời chúng tôi ăn cơm sao?” Lục Thanh Tửu tò mò, “Ai vậy?”

Hồ Thứ úp mở nói các cậu tới rồi sẽ biết.

Lục Thanh Tửu chớp mắt, lập tức hiểu ra: “Có phải lại có chuyện gì không giải quyết được hay không?”

Hồ Thứ nói: “À…… Cứ cho là vậy đi?”

Lục Thanh Tửu một lời trúng đích: “Không phải chuyện cái bình vừa rồi chưa giải quyết xong chứ?”

Hồ Thứ thở ngắn than dài, nói cũng không phải không giải quyết được, chỉ là phương pháp giải quyết có chút khó tả, người tới báo án bên kia luôn thường xuyên báo cảnh sát, một hai lần thì không sao, nhưng giờ số lần ngày càng nhiều, lực lượng cảnh sát bọn họ cũng bắt đầu căng thẳng luôn rồi.

“Thường xuyên báo cảnh sát? Đã giải quyết rồi thì sao còn thường xuyên báo cảnh sát?” Lục Thanh Tửu không hiểu lắm.

Hồ Thứ cũng rất bất đắc dĩ: “Bởi vì tuy không nguy hiểm đến mạng người, nhưng mỗi lần mở cửa là cậu ta lại thấy xương vỡ thịt vụn chất đầy đất, người bình thường nhìn cũng sẽ cảm thấy sợ hãi mà.”

Lục Thanh Tửu kinh ngạc nói: “Vậy sao cậu ta không ném cái bình đi?” Theo lý thuyết, kể cả là đồ gia truyền, một khi đã làm ra chuyện như vậy thì cũng đâu thể đặt trong nhà, gan người này cũng lớn phết. 

Hồ Thứ đau khổ: “Vấn đề cũng là chỗ này này.”

Lục Thanh Tửu: “Nghĩa là sao?”

Hồ Thứ nói: “Những mảnh xương cốt thịt vụn đó đều ghép lại thành chữ, cái gì mà hôm nay vất vả rồi, rồi chú ý nghỉ ngơi, nhớ ngủ sớm gì đó……”

Lục Thanh Tửu vốn đang uống nước, nghe vậy thiếu chút nữa phun cả nước ra ngoài. Cậu im lặng một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, Lục Thanh Tửu ho khan nói: “Tôi không nghe lầm chứ, nó dùng thịt vụn với mảnh xương ghép thành chữ sao?”

Hồ Thứ bất đắc dĩ nói: “Không nghe lầm đâu, k1ch thích nhất chính là có một ngày người báo án về nhà, thấy trên trần nhà mình vẽ một trái tim bằng máu rất lớn ……”

Lục Thanh Tửu che mặt, cậu muốn cười song lại cảm thấy thế là vui sướng khi người gặp họa, nhưng nói thật thì chuyện này quá buồn cười rồi.

“Sau đó chúng tôi phát hiện cái bình đó không thể nói chuyện với chúng tôi.” Hồ Thứ nói, “Tuy nó có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng tôi nhưng cũng chỉ là cảm xúc, hình như nó không hiểu ý nghĩa trong lời nói.” Trong giọng nói ông ta mang theo chút bất đắc dĩ, “Cho nên tôi muốn hỏi một chút, anh Lục có thể giúp đỡ hay không, nói chuyện với cái bình một chút để nó ngừng bày tỏ sự quan tâm của bản thân đối với chủ nhà một cách k1ch thích như vậy nữa được không.”

Lục Thanh Tửu cười ha ha, cậu nói: “Tôi đi hỏi một chút, nhưng không đảm bảo có thể được đâu nha.”

“Được, nếu được thì nói lại với chúng tôi rồi đêm mai hẹn nhau ăn cơm đi.” Hồ Thứ nói, “Cậu tính xem cậu muốn ăn gì luôn nha?”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy ăn xiên thịt dê nướng ngày hôm đó nhé, hương vị khá ngon, mấy ngày nay hai người kia cứ nhắc mãi.”

Hồ Thứ nói được.

Lục Thanh Tửu kể chuyện này cho Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ vừa nghe liền nhẹ nhàng đồng ý. Nói chuyện với cái bình này đối với hắn hoàn toàn không tốn bất kì sức lực gì, với lại còn có một bữa xiên thịt dê ngon lành, ngu gì không chịu.

Món xiên thịt dê nướng này có một số hương liệu tương đối đặc biệt, cũng coi như là bí mật của ông chủ, mình làm thế nào cũng không làm ra được hương vị như vậy, cứ cảm giác thiếu chút gì đó. Lục Thanh Tửu cũng muốn ăn thêm vài lần xem có thể nếm ra được gì hay không.

Lại là một đêm nóng bức, Lục Thanh Tửu lái xe chở Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ tới quán nướng.

Lục Thanh Tửu đậu xe xong, thấy Hồ Thứ và một người trẻ tuổi mặt ủ mày ê đang nói chuyện. Cậu đi đến bên cạnh, Hồ Thứ vội giới thiệu thân phận của họ.

Lục Thanh Tửu cũng biết người báo án tên là Trần Húc Dương.

Nói thật, ba người Lục Thanh Tửu đứng chung một chỗ thật sự khá dễ nhìn. Ba người đều có ngoại hình bắt mắt nhưng phong cách cá nhân lại khác biệt, Bạch Nguyệt Hồ đẹp trai lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn có vẻ không thích nói chuyện, dáng vẻ không dễ dàng ở chung. Doãn Tầm vẫn mang dáng vẻ thiếu niên, mỗi khi cười ngây ngô, cậu ta lại lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. Lục Thanh
Tửu là con người đẹp trai thanh tú, nét mặt dịu dàng, những ai muốn nói chuyện đều sẽ không tự chủ được mà bắt đầu từ cậu. Điểm giống nhau duy nhất của ba người bọn họ chính là động tác đầu tiên sau khi ngồi xuống, cả ba đều hướng về phía bếp thịt xiên nướng với vẻ tràn đầy khát vọng—— xem ra rất là đói bụng.

Trần Húc Dương vội giải thích mình đã gọi xiên thịt dê nướng rồi, chờ một lát nữa là thịt sẽ được bưng ra.

Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới không nhìn nữa, cậu nói: “Tôi đã biết chuyện của cậu rồi, cậu có mang cái bình đó đến không?”

“Có mang đây.” Trần Húc Dương vội nói.

Nói xong, cậu ta đứng dậy đi đến chỗ xe đạp của mình lấy ra một cái bao, bên trong bọc hai cái bình lúc trước Lục Thanh Tửu từng thấy.

“Tôi không biết nó trốn ở bên trong cái nào nên mang cả đến.” Trần Húc Dương giải thích.

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu muốn nói gì với nó?”

Trần Húc Dương nói: “Tôi chỉ muốn nói với nó đừng đưa cho tôi mấy thứ kia nữa.”

Lục Thanh Tửu nói: “Thứ nào cơ?”

Trần Húc Dương: “Mấy thứ như dòng chữ nghỉ ngơi sớm đi ghép từ thịt vụn ấy……” Con mẹ nó, cái gì mà nghỉ ngơi sớm đi, nhìn đống thịt đầy đất cậu ta còn có thể ngủ được sao, đã thế những thứ đó còn báo hại cậu ta ngày nào cũng phải mất cả một tiếng để quét dọn, ngày nào cũng phải ném mấy túi to thịt vụn ra ngoài khiến hàng xóm nhìn cậu ta bằng ánh mắt hết sức quái dị nữa. Nhưng đây vẫn chưa phải chuyện thảm nhất, thảm nhất là có một lần người ta giao cơm hộp đến cửa nhà Trần Húc Dương, qua khe cửa, người giao hàng đã thấy được mấy vết máu và dấu tay trên sàn nhà cũng như vách tường nhà cậu ta. Lúc ấy Trần Húc Dương chỉ biết trơ mắt nhìn sắc mặt anh bạn nhỏ giao cơm hộp trắng bệch rồi lập tức xoay người bỏ chạy như con thỏ bị chó dí, cậu ta đuổi theo cũng không kịp.

Hai tiếng sau, Trần Húc Dương nhận được điện thoại của Hồ Thứ, kêu cậu ta chú ý một chút, lỡ đâu thật sự dọa người ta quá thì sao……

Lục Thanh Tửu gật đầu, đưa bình cho Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay nhận bình, sau đó gõ ngón tay lên thân bình một chút, trong miệng phát ra một chuỗi âm thanh quái dị như là đang nói một loại ngôn ngữ đặc biệt. Lục Thanh Tửu khẳng định mình chưa từng nghe ngôn ngữ này, nhưng thần kỳ là cậu lại nghe hiểu những gì Bạch Nguyệt Hồ nói, không biết có phải vì trong cậu có một phần tư huyết thống Long tộc hay không.

Bạch Nguyệt Hồ thuật lại yêu cầu của Trần Húc Dương cho cái bình, sau khi nghe xong cái bình cũng phát ra tiếng đáp lại. Tiếng nó vô cùng nhỏ, Lục Thanh Tửu nghe không rõ nên dứt khoát dán tai lên thành bình.

Mấy người khác ở bên cạnh hồi hộp chờ đợi, xem vẻ mặt của bọn họ thì có vẻ như không ai nghe thấy âm thanh phát ra từ cái bình. 

Lục Thanh Tửu nghe được một lúc, vẻ mặt ngày càng kỳ quái, cậu liếc Trần Húc Dương một cái, lại liếc cái bình một cái.

Trần Húc Dương bị ánh mắt này của Lục Thanh Tửu nhìn mà da đầu tê dại, thiếu chút nữa cậu ta đã thốt lên bác sĩ ơi tôi còn có thể cứu được không.

Bạch Nguyệt Hồ rất bình tĩnh, hắn thuật lại yêu cầu của Trần Húc Dương cho cái bình, sau đó đưa ra một loạt quy định về hành vi cho nó, hơn nữa hắn còn bắt nó bảo đảm đừng bao giờ dùng cách như vừa rồi thể hiện sự quan tâm của mình nữa.

Lục Thanh Tửu cũng đã hiểu được gần hết mọi chuyện, cậu ngồi thẳng dậy, hỏi Trần Húc Dương: “Tháng trước cậu mới bán nhà cũ sao?”

Trần Húc Dương mờ mịt hả một tiếng: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này…… anh……” Cậu ta lập tức phản ứng, Trần Húc Dương nhìn cái bình, lại nhìn Lục Thanh Tửu, “Nó nói cho anh sao?!”

Lục Thanh Tửu nói: “Đúng vậy.”

Trần Húc Dương thở dài, vẻ mặt có chút sầu khổ, cậu ta giải thích rằng lúc trước cha bị bệnh, nhà bọn họ vẫn luôn phải vay tiền để chạy chữa, đồ đạc nào trong nhà có thể bán đều đã bán hết, chỉ còn lại ngôi nhà cũ và căn chung cư cậu ta đang ở. Nhưng bán chung cư cũng không thể trả hết nợ, vậy nên nhà cậu ta đành phải bán nhà cũ……

Lục Thanh Tửu nói: “Nó không có ác ý gì cả, chỉ lo lắng cho cậu thôi.”

Trần Húc Dương gật đầu, ý bảo mình biết.

“Tiền lương của cậu thấp, tối nào cũng phải ăn mì gói.” Lục Thanh Tửu thuật lại lời cái bình một cách ngắn gọn, “Nó sợ cậu ăn quá nhiều mì gói không đủ dinh dưỡng nên muốn kiếm thêm thức ăn cho cậu.”

Trần Húc Dương: “……”

“Thịt nó mang về đều là thịt chim, mùi vị rất ngon.” Lục Thanh Tửu nói tới đây, trong giọng nói cũng mang theo chút ý cười, “Có thể ăn được.” Cái bình này có tập tính hơi giống mèo, nó sợ chủ nhân chết đói nên trăm cay ngàn đắng mang một ít đồ về nhà đặt ở trước mặt chủ nhân, ý muốn cho chủ nhân – một con mèo lớn vụng về không biết săn mồi trong mắt nó – ăn. 

“A! Tôi biết rồi, nhưng cái này cũng không thể ăn được.” Trần Húc Dương vội vàng nói, “Anh bảo nó đừng có tặng gì cho tôi nữa……”

“Ừm.” Lục Thanh Tửu gật gật đầu, “Nói cho nó rồi, sau này có lẽ nó sẽ không tha mấy thứ kia về nhà nữa.”

Trần Húc Dương thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cậu ta cũng cảm thấy trong lòng ấm áp một cách khó hiểu, tuy cách quan tâm của cái bình này không ổn nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được ý tốt của nó.

“À với cả……” Lục Thanh Tửu nói, “Nó hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không.”

“Giúp đỡ sao?” Trần Húc Dương bỗng thấy hứng thú, cậu ta hỏi, “Chẳng lẽ nó có thể thực hiện ba điều ước của tôi sao?”

Lục Thanh Tửu: “…… Nếu ba điều ước của cậu là muốn ăn thịt thì được.”

Trần Húc Dương: “……” Vậy thôi bỏ qua đi.

“Nhưng mà có cách nào để tôi có thể nghe hiểu lời nó nói không?” Trần Húc Dương hỏi, “Nếu không chúng tôi sẽ không thể nói chuyện với nhau được.”

Bạch Nguyệt Hồ vừa phiên dịch xong đang ngồi lẳng lặng ăn xiên thịt dê của mình, nghe được vấn đề của Trần Húc Dương, hắn nhàn nhạt nói một một câu: “Có thể nhưng lại khá phiền phức.”

Trần Húc Dương vẫn tràn đầy hứng thú: “Làm như thế nào?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu coi nó coi như gia thần mà thờ cúng là được.”

Gia thần là một loại thần trong dân gian của Trung Quốc, nghe nói có thể bảo vệ thành viên trong gia đình. Sau khi cúng kiến cho gia thần, gia thần sẽ trở thành một thành viên trong gia đình, mỗi khi đến ngày hội hoặc là tế tổ, gia đình đó cũng sẽ cúng cho gia thần một phần tế phẩm. Bạch Nguyệt Hồ nói cái bình này có một vài đặc điểm của gia thần, chỉ là sau này người trong gia đình Trần Húc Dương không còn tiếp tục cúng cho nó nữa nên thần khí trên người nó mới dần dần phai nhạt, sau đó nó mới thoái hóa thành yêu quái.

Trần Húc Dương nghe rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc với mấy thứ này. Sau khi nghe Bạch Nguyệt Hồ nói, Trần Húc Dương cũng nhớ ra cha mẹ mình đã từng kể về cái bình, họ nói tổ tiên mình quả thực đã từng cúng cho cái bình này, chỉ là sau này thời đại biến đổi, loại chuyện cúng bái cũng không còn nữa. Cái bình cũng bị bỏ vào phòng để đồ, coi như văn vật, sau đó tuy nhà bọn họ sa sút nhưng lại không có ý định bán chúng đi.

Lúc trước cái bình vẫn luôn an tĩnh, cho đến khi Trần Húc Dương bán nhà cũ nó mới trở nên khác thường.

Hiện tại nhờ sự kết nối của Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ, Trần Húc Dương mới biết trước đó cái bình vẫn luôn ở trạng thái ngủ say, sau này bởi vì nhà cũ của họ Trần đổi chủ nên nó mới bừng tỉnh. Sau khi thức dậy, nó ngạc nhiên phát hiện nhà họ Trần gia chỉ còn lại có một m1nh trần Húc Dương, hơn nữa nơi ở, đồ ăn đều rất rẻ tiền, nhất thời nó đau lòng vô cùng, vậy nên nó mới muốn bày tỏ sự quan tâm của mình như thế.

Chỉ là cách thức quan tâm này làm Trần Húc Dương hơi khó tiếp thu……

“Vậy chân thân của nó có dáng vẻ của con người sao?” Trần Húc Dương nhớ tới yêu quái tóc dài xõa trên vai mà mình đã nhìn thấy. Nói thật, đến nay cậu ta cũng không thấy rõ yêu quái kia có dáng vẻ gì, chỉ nhớ đôi mắt xanh lè và hàm răng sắc nhọn của nó.

“Chân thân sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Nó chưa nói cái này.”

Trần Húc Dương: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Chuyện này vậy mà đã giải quyết xong, hai bên đều đạt được nhận thức chung, cái bình đồng ý sẽ không mang đồ vật kỳ quái về nhà Trần Húc Dương nữa, Trần Húc Dương cũng hứa sẽ không vứt bỏ nó, hơn nữa cậu ta còn sẽ nỗ lực làm việc để sớm có thể chuộc lại nhà cũ của mình. Đương nhiên, để có thể sớm nghe hiểu cái bình nói, Trần Húc Dương quyết định sau khi trở về cậu ta sẽ tiếp tục cung phụng nó, theo như lời Bạch Nguyệt Hồ nói, nếu cúng đồ ăn và nhang đèn thì cậu ta có thể nói chuyện với cái bình rồi.

Xử lý xong cái bình, mọi người đều rất vui vẻ ăn xiên thịt dê, Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ đều thở phào nhẹ nhõm, thế là không cần phải lăn lộn nữa rồi.

Cơm no rượu say, mọi người sôi nổi chia tay. Lục Thanh Tửu xách Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ với cái bụng tròn xoe trở về nhà. Đỗ xe xong, ba người đi dạo một lúc ở trong thôn rồi mới về đi ngủ. Hôm nay trời tối chậm, đi đâu cũng thấy thôn dân tản bộ, vậy nhưng sau khi biết trong thôn không có người sống, tâm trạng Lục Thanh Tửu có chút phức tạp, nói sợ thì cũng không phải, nhưng nói không sợ cậu lại cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Miệng vết thương của Bạch Nguyệt Hồ đang chậm rãi khép lại, tuy nhiên tốc độ khép miệng rất chậm, xem ra hắn bị thương không nhẹ. Dạo này cũng không có tin tức gì về Ngao Nhuận, dường như trận tuyết kia đã mang mọi thứ đi rồi. 

Tháng ngày bình lặng nhưng không hề bình đạm, Lục Thanh Tửu cọ cằm Bạch Nguyệt Hồ, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau ngày ăn thịt nướng, Trần Húc Dương về nhà đã không còn thấy mấy miếng thịt trên đất đâu nữa, thay vào đó, cậu ta thấy một bát mì bốc hơi nghi ngút đặt trên bàn. 

Cạnh bát mì còn có một tờ giấy ghi chú, trên đó viết ba chữ Hán rồng bay phượng múa: Đi ngủ sớm một chút.

Trần Húc Dương nhìn giấy ghi chú, không nhịn được mà nở nụ cười, cậu ta đứng dậy, ôm cái bình ngồi xuống sô pha trong phòng khách rồi bưng bát mì lên, cười nói: “Nào, ăn mì với tôi đi.”

Cái bình nhẹ nhàng rung một chút, tuy không biết nó có ý gì nhưng Trần Húc Dương vẫn vươn tay, vu0t ve cái bình như vu0t ve cằm một chú chó nhỏ.

Cái bình vui vẻ xoay hai vòng ở trên bàn, xém chút nữa quăng mình xuống đất.

“Tất cả đều sẽ tốt lên.” Trần Húc Dương cầm đũa, gắp một đũa mì, “Cố lên, Trần Húc Dương!”

Cố lên!! Cái bình ở bên cạnh không tiếng động mà hò hét.

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện