Đêm đó, tại vùng đất mới, hai người ngủ khá ngon, có lẽ do xông thảo dược và xoa bóp rất hiệu quả.
Đủ thả lỏng, đủ thân mật, dường như ở chốn xa lạ này chỉ có hai người họ, sự chú ý của Huyên Hiểu Đông càng dễ dàng đặt trọn lên người Thịnh Vô Ngung, đương nhiên đây cũng chính là mục đích của anh.
Sáng hôm sau, Thịnh Vô Ngung ăn sáng như dự định, sau khi hai người ăn xong, Thịnh Vô Ngung dẫn Cao Lịch tới công ty, còn Huyên Hiểu Đông dắt chó ra ngoài chạy nhảy trên bãi cát một vòng, rồi tới nông trường sinh thái gần đó mua sắm rau củ quả tươi mang về nhà.
Sau đó y đổi xe đạp, hí hửng đạp xe đi dạo một vòng khắp cả Hải Thành, ngang qua phố lớn ngõ nhỏ nào cũng mua được đủ các loại tương sốt kỳ lạ của địa phương, cả đồ ăn nhẹ, hàng mỹ nghệ và hạt giống nữa.
Buổi chiều Thịnh Vô Ngung về tới biệt thự, không một bóng người, chỉ có Tiểu Bố đang ngồi ngay ngắn ở cửa ra vào liếm móng vuốt, nhìn thấy anh dẫn người về, nó lặng thinh nhìn chằm chằm một lúc rồi xoay người, nhảy lên bàn ăn trong phòng ăn đi loanh quanh, nhắc nhở chủ nhân.
Sau đó Thịnh Vô Ngung nhìn thấy trên bàn la liệt các vật phẩm muôn màu muôn vẻ, chai to chai nhỏ, tương ớt, sốt cá chua, nước mắm, sốt cua, sốt nhuyễn thể(*), tương hồng bì, bơ lạc, sốt mỳ lạnh, vân vân.
Hoa quả, rau xanh, đậu nành, chanh thì không xếp gọn gàng, xanh tươi mơn mởn, bên cạnh còn có một cái sọt lớn xếp chồng chất cá khô, tôm khô, ốc khô, không có bao bì đóng gói, chắc là nhận từ ngư dân nào đó.
(*) Nhuyễn thể là chỉ những động vật có vỏ cứng bên ngoài, ví dụ như trai, bào ngư.
Hẳn là Tiểu Bố ngửi thấy mùi, cho nên nó mới thèm thuồng như thế.
Quả thật Thịnh Vô Ngung thấy hơi cạn lời, vừa nhìn thấy nhiều chiến lợi phẩm thế này là anh biết ngay hôm nay Huyên Hiểu Đông đi dạo không ít nơi, thu hoạch cũng dồi dào.
Cao Lịch và Trương Nghi Ninh ở bên cạnh nhìn nhau, Cao Lịch hỏi: "Chủ tịch?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi lên thay bộ quần áo, hai cậu cứ tự nhiên, tủ lạnh có đồ ăn."
Anh vừa lên tầng vừa gọi điện thoại cho Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông nhận máy rất nhanh, nghe ra được cả tiếng thở, "Vô Ngung?"
Thịnh Vô Ngung tủm tỉm cười hỏi: "Em đang ở đâu vậy? Sao không có ở nhà, hôm nay thu hoạch không ít nhỉ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Em vừa mới xuống biển bơi một lát, anh về rồi à?"
Thịnh Vô Ngung cười, "Ừ, nước lạnh đấy, em không sợ lại bị cảm nữa sao? Buổi tối bên này có người bạn đối tác khá thân thiết tổ chức tiệc, mời tôi và em, tôi về thay quần áo, tiện thể đón em luôn."
Huyên Hiểu Đông nói: "Được, em về ngay đây."
Huyên Hiểu Đông bỏ điện thoại vào balo lưới, cầm khăn mặt lau qua nước trên người và quần bơi, phủi phủi cát, sau đó xách túi về thẳng biệt thự.
Vừa đẩy cửa vào thì thấy Cao Lịch và một người đàn ông ngồi ở phòng khách, Cao Lịch thấy y thì vội vàng đứng dậy, cười nói: "Huyên tiên sinh."
Huyên Hiểu Đông không ngờ Thịnh Vô Ngung còn dẫn người khác về, bản thân y đang ướt dầm dề, chỉ mặc quần bơi đi chân đất nên cũng thấy lúng túng, nhưng cũng may đều là đàn ông, y cười gật đầu với họ, "Chào Tiểu Cao, mấy cậu cứ ngồi tự nhiên, tôi đi thay quần áo rồi xuống."
Cao Lịch cười nói: "Anh cứ thong thả, chủ tịch đang ở trên nhà, lát nữa chúng ta đi cùng nhau."
Huyên Hiểu Đông vẫn mở tủ lạnh lấy ra hai bình nước trái cây, đặt lên bàn trà, lại bưng ra thêm một đĩa hoa quả cho bọn họ rồi mới lên tầng.
Cao Lịch quay đầu nhìn Trương Nghi Ninh ngồi đó vừa cầm bình nước vừa nhìn đăm đăm đờ người ra, hỏi: "Sao thế?"
Trương Nghi Ninh xoay mặt nhìn cậu, hồn lìa khỏi xác, "Đây là chồng của chủ tịch sao?"
Cao Lịch âm thầm cười nhạo, nói: "Đúng vậy, chẳng phải lúc nãy cậu nói người ta là cậu vợ hiền dịu dàng sao? Bây giờ mới tháng một, ban ngày vẫn còn rất lạnh, vậy mà anh ấy dám xuống biển bơi, đúng là thể chất cực kỳ tráng kiện." Vóc người cao lớn kiện mỹ, khí chất vừa đứng đắn vừa ngay thẳng, anh tuấn tiêu sái, ai mà ngờ được là đồng tính cơ chứ? Chỉ có điều trông chủ tịch cũng có giống đâu, nhưng hai người họ đi bên nhau lại vô cùng hài hòa xứng đôi.
Trương Nghi Ninh nới lỏng cà vạt, hít một hơi thật sâu, "Chủ tịch may mắn thật."
Cao Lịch: "..."
Trương Nghi Ninh tiếc nuối, "Hận rằng không gặp được nhau khi em chưa lấy chồng(*)..."
(*) Tên một bài hát của ca sĩ Hàn Bảo Nghi.
Cao Lịch: "..."
Cậu khẽ giọng nói: "Cậu đừng đi tìm cái chết, chết thật đó."
Trương Nghi Ninh mồm miệng cợt nhả quen rồi, nào có tiếp thu được, "Hoa mẫu đơn dẫu có chết, thành quỷ cũng phong lưu."
Cao Lịch bị hắn chọc giận tới bật cười, "Cậu mở mắt ra nhìn xem cậu có điểm nào hơn chủ tịch Thịnh chứ."
Lần này Trương Nghi Ninh đã nhụt chí, "Tôi biết——Ầy, trời sinh anh ấy sao còn sinh tôi làm gì..."
Cao Lịch: "..." Không cứu nổi tên này.
Không lâu sau, Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông đều thay vest xuống dưới, hai người sóng vai nhau đi, phong thái xuất sắc.
Thịnh Vô Ngung xuống nhà, giới thiệu cho Huyên Hiểu Đông: "Tiểu Cao thì em biết rồi, đây là Trương Nghi Ninh - giám đốc chi nhánh Hải Thành, lần đầu tiên em gặp.
Năng lực làm việc của cậu ấy rất nổi bật, một mình qua đây khai thác thị trường, chuẩn bị dự án, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đưa công ty con đi lên từ con số 0, thành tựu nổi trội."
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Chào giám đốc Trương, chúng tôi đến đây nghỉ phép đã làm phiền đến cậu."
Trương Nghi Ninh thấy sau khi y thay vest thì càng tôn lên gương mặt trong trẻo, ngũ quan tuấn tú, không giống như vừa nãy mới về, cơ thể trần trụi cùng bắp thịt săn chắc hơn người bình thường khiến người ta chú ý.
Chỉ là giờ phút này môi y đỏ hồng lên, hình như còn hơi sưng, xem ra vừa bị người ta hôn rất mạnh mẽ.
Điểm này dưới cái nhìn của một người cũng là đồng tính như Trương Nghi Ninh, quả thực là một sự hấp dẫn trí mạng.
Hắn vô thức động đậy yết hầu lên xuống, bình thường mồm mép tép nhảy như thế mà giờ đây lại tắt điện, "Cảm ơn chủ tịch đã khen ngợi, chào Huyên tiên sinh, anh có yêu cầu gì xin cứ nói ra."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Đi thôi, cũng không còn sớm nữa."
Bọn họ ra ngoài cùng lên một chiếc xe, trên xe Trương Nghi Ninh vẫn luôn nghe thấy Huyên Hiểu Đông nhỏ giọng kể cho Thịnh Vô Ngung nghe hôm nay mình đi nơi nào, đến nhà thờ nào, rồi thì đi chợ cũ nào, mua những món đồ gì thú vị, dưa chuột non như nào, đậu cô ve giòn ra sao, mua cá khô chất lượng thế nào.
Toàn là những chuyện vụn vặt hàng ngày cực kỳ bình thường, nhưng Thịnh Vô Ngung lại rất hứng thú, thỉnh thoảng còn hỏi han đôi câu.
Huyên Hiểu Đông lại càng giải thích cặn kẽ, "Cá đỏ khô ấy, ngâm mềm ra rồi hấp lên thôi đã rất ngon rồi...!Em còn mua cả ô liu đen, cái này ướp muối qua rồi, không thể ăn nhiều, thế nhưng dùng nó kèm với da gà hoặc mỡ gà, thái nhỏ ra chiên lên thì thơm nức luôn, hoặc xào cùng ô liu đen cũng rất là ổn, chỉ ăn cùng với cháo ngô thôi cũng cực kỳ ngon, em ăn thử trước rồi, sáng mai làm cho anh nếm thử."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Được, vậy mai chúng ta tự làm, không gọi đồ nữa."
Huyên Hiểu Đông nói: "Đúng vậy, em tưởng tối nay anh mới về, còn ngâm cả hải sâm nữa, định làm hải sâm nướng hành cho anh."
Thịnh Vô Ngung nói: "Buổi tối ăn khuya cũng được...!Đêm nay về có muốn đi thủy liệu pháp nữa không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không, lát nữa kiểu gì anh cũng uống rượu, say rượu mà ngâm nước nóng thì không tốt cho cơ thể."
Thịnh Vô Ngung thấp giọng cười y, "Em cũng uống ít đi nhé, em uống rượu là sẽ mất trí nhớ luôn đấy, em có phát hiện ra không?"
Huyên Hiểu Đông: "..."
Trương Nghi Ninh ngồi đằng trước mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng tràn đầy hâm mộ và phấn khích.
So với tình một đêm chóng vánh bên những mỹ nam mong manh yếu đuối, cùng một người đàn ông cao lớn đẹp trai như này trải qua những tháng ngày bình dị có phải mới là cuộc sống thần tiên không?
Hắn cũng muốn đang thay quần áo chợt chạm mắt nhau sẽ kích động tạo nên một nụ hôn nóng bỏng; hắn cũng muốn ở bờ biển có thể ngắm nhìn vóc dáng tuyệt vời và