Vài năm sau khi Huyên Hiểu Đông trồng mấy cây tương tư, giờ tán cây đã rất rộng, những chiếc lá cây hình lông chim so le đan xen nhau, bóng râm dày đặc.
Huyên Hiểu Đông sửa chữa nóc nhà xong thì dựa lên thân cây ở trên đó, cầm cốc nước vừa uống vừa nghĩ xem còn chỗ nào cần dọn dẹp không, chỉ thấy có một thím trung niên đẩy cổng gỗ ở vườn rau sân trước đi vào.
Thị lực của y rất tốt, liếc mắt một cái là nhận ra cô họ Cao Thúy Lan đã rất lâu không tới——Họ hàng cũng xa lắc xa lơ rồi, Cao Thúy Lan là thế hệ sau của em họ ông nội Huyên, vai vế cụ thể cũng không rõ ràng lắm, chỉ gọi tạm là cô.
Thật ra trước đây Cao Thúy Lan không hay tới nhà y, bản thân ông nội Huyên cũng là một ông lão tính tình cổ quái, một mình khai hoang trên núi, không thích qua lại với người khác.
Con trai lên thành phố làm công một đi không trở lại, trong mắt người ở thôn, ông là một người già cô đơn nghèo kiết hủ lậu, không thân thiết với ai cả.
Cao Thúy Lan này chỉ có thể nói có quan hệ thông gia và quan hệ họ hàng.
Sau khi về quê, y chỉ gặp có mấy lần lúc lên trấn làm thủ tục hộ khẩu mà thôi.
Cao Thúy Lan vào cửa, lờ đi tiếng sủa của chú cún đen, lượn một vòng vườn rau trước, giơ tay hái quả dưa chuột rồi lại sờ lên cây bí ngô, vô cùng hài lòng đi vào trong sân gọi: "Hiểu Đông ơi? Hiểu Đông?"
Huyên Hiểu Đông ở trên thân cây đáp: "Đây ạ, cô có việc gì à?"
Cao Thúy Lan ngước mắt lên nhìn, thấy y đang ngồi trên nóc nhà cao chót vót nhìn xuống mình thì bị dọa sợ hết hồn, "Ối, dọa cô rồi, mới sáng ra leo lên nóc nhà làm gì đấy?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Cháu nhặt ngói, bão vừa qua nên sợ mưa dột."
Cao Thúy Lan thấy y nhanh nhẹn leo xuống khỏi thang, cười đến là hòa nhã, "Rảnh rỗi thì cũng sang nhặt giúp cô một tí.
Hôm qua cô nghe thằng nhóc A Quý nói cháu trồng được vườn rau xanh lắm, đúng là lính đã xuất ngũ ha, khỏe thật đấy, vừa nhìn là biết rau dưa được chăm sóc tốt quá.
Cháu cũng biết nhà chú cháu mở một quán cơm nhỏ, hàng hóa đều lấy ở chợ, vừa đắt vừa không tươi.
Cô thấy rau cháu trồng nhiều thế này, A Quý nói một mình cháu ăn không hết, lại còn toàn biếu bà Hạ, mà có biếu thì cũng ăn chẳng hết đâu.
Ban nãy cô thấy rau hẹ đều già hết rồi! Bí ngô cũng già rồi đấy, tiếc quá!"
"Trồng công toi đều già hết, cho heo ăn nó cũng chẳng thèm, cháu nhìn củ cải này đi, sắp mọc cả mầm rồi này! Cô với chú cháu bàn nhau, dù sao ông ấy cũng phải đi lấy rau, thay vì đưa tiền cho mấy người bán rau bên ngoài, chẳng thà đưa cho người trong nhà luôn.
Rau này của cháu ấy, hay là tạo điều kiện cho quán cơm nhà bọn cô, mỗi tháng chú gửi cháu 1000 tệ(*)! Cũng không cần cháu vất vả, cô bảo A Quý lái xe ba bánh lên trấn nhận rau mỗi sáng, không khiến cháu mất công, mỗi tháng chả phải làm gì cũng có thêm 1000 tệ, cháu thấy sao?"
(*) Khoảng hơn 3.5 triệu VND.
Huyên Hiểu Đông nói: "À cảm ơn cô, nhưng mà vẫn cháu vẫn ổn, chỗ rau này cháu giữ lại vẫn có ích, cô vẫn nên tìm nhà khác trước đi."
Cao Thúy Lan vừa nghe đã cuống lên: "Có ích gì? Cô thấy cháu cũng không chăn heo, cứ để không đó thì một xu cũng chẳng có, bây giờ tự dưng một tháng không làm gì cũng có thêm 1000 tệ, có gì không tốt chứ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Cháu sắp có một người bạn qua đây ở một thời gian ngắn, cháu muốn giữ lại cho anh ấy nếm thử."
Cao Thúy Lan nói: "Một người bạn có thể ăn bao nhiêu chứ? Thế này đi, cháu muốn giữ cái nào thì cô chú để lại cho cháu, cô bảo A Quý không lấy là được mà."
Huyên Hiểu Đông nói: "Người bạn kia của cháu sẽ tự chọn, được rồi, cô đi tìm nhà khác đi."
Y quay đầu vác thang đi vào nhà trong, Cao Thúy Lan vội vàng tiến đến nói: "Thế này đi, đều là người thân cả, cô bảo chồng cô đưa cháu 1500 tệ! Thế nào? Bọn cô thuê đầu bếp một tháng cũng chỉ có 3000 tệ thôi đấy, không ít đâu! Cô nghe người trên trấn nói hôm qua thấy cháu bắt được hai con cá rất lớn, nếu cháu rảnh thì cũng giúp chú bắt mấy con đi! Đương nhiên cũng tính thêm tiền cho cháu, khách cũng thích ăn cá suối hang núi, họ nói nước canh ngon."
Hình như Thịnh Vô Ngung không thích ăn cá lắm, hay là do nguyên nhân uống thuốc thật? Đúng là nhiều loại thuốc uống vào làm tổn thương dạ dày, hoặc cũng có thể cá và dê nấu cùng không hợp khẩu vị của anh.
Huyên Hiểu Đông hơi ngẩn ra, từ chối: "Cháu không rảnh, tốn thời gian lắm, nước vừa sâu vừa lạnh, cháu không đi đâu.
Cháu còn vài cây trên núi cần trồng, cô còn việc gì khác không? Cần rau thì lấy một ít mang về, cháu phải lên rừng bây giờ."
Cao Thúy Lan nhìn Huyên Hiểu Đông vác cuốc đẩy cửa định ra ngoài thì há miệng thở dốc, kết quả Huyên Hiểu Đông đi lướt qua người bà, vóc dáng y cao lớn, vai rắn rỏi, cơ thể cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất chèn ép người khác.
Nhất thời bà hơi rén trong lòng, không thể tiếp tục thuyết phục được nữa, cứ đứng lưỡng lự ở đó mất một lúc.
Huyên Hiểu Đông đẩy cửa sải bước ra ngoài, vác cuốc lên núi.
Cao Thúy Lan xấu hổ đứng trong vườn rau, nghiến răng nghĩ bụng thằng nhóc này hệt như ông lão trước đây, tính tình cũng kỳ quặc như thế.
Không cần kiếm vẫn có tiền, tự dưng một tháng có tận 1500 tệ đó! Để cho bạn ăn? Bạn gì mà quý thế, ăn gì mà giữ lại cả vườn rau thế này? Đúng là cứng đầu, bây giờ vứt tiền cho còn không thèm nhặt!
Mặc dù bà không cam lòng nhưng rõ ràng Huyên Hiểu Đông không muốn nói chuyện với bà nữa, quán cơm trên trấn vẫn đang chờ bà về hỗ trợ.
Cao Thúy Lan cũng chỉ có thể giậm chân, tiện tay nhổ vài bó rau vài cây bắp cải mang về nhà.
Huyên Hiểu Đông đào mấy hốc cây, chợt nhận được một cú điện thoại, "Xin chào Huyên tiên sinh, tôi là Thi Ký Thanh, trợ lý của ngài Thịnh Vô Ngung.
Ngài Thịnh bảo chiều nay tôi qua chỗ anh để sắp xếp lắp đặt nơi ở và xử lý các công việc dọn dẹp, buổi chiều tôi sẽ dẫn theo vài nhà thiết kế nữa đi cùng.
Xin hỏi anh có được không ạ?" Cô trợ lý có chất giọng dịu dàng trong trẻo, mới nói mấy câu thôi đã toát ra tác phong già dặn ngắn gọn.
Huyên Hiểu Đông nói: "Được, tôi rảnh, đến nơi gọi điện cho tôi là được."
Đến giữa trưa, quả nhiên Thi Ký Thanh đến.
Trông cô khoảng hơn ba mươi tuổi, để tóc ngắn, mặc đồ công sở, hùng hổ dẫn theo hai nhà thiết kế đo đạc một lượt từ trong ra ngoài, rồi lại nhỏ giọng bàn bạc một lát mới ra ngoài nói với Huyên Hiểu Đông trong bếp, "Huyên tiên sinh, chúng tôi đã nắm bắt được tình hình sơ bộ, hiện tại diện tích cho thuê tính tổng lại có lẽ khoảng 300 mét vuông, dựa theo yêu cầu của chủ tịch Thịnh, chúng tôi sẽ thanh toán chi phí thuê và sinh hoạt bằng với bình quân như ở thành phố Tĩnh Hải, ngoài ra cũng gửi anh thêm 10 ngàn tệ(*) mỗi tháng để anh làm ăn.
Thêm nữa chúng tôi cũng sẽ dựa trên cơ sở nhận được sự đồng ý của anh, phòng cho thuê sẽ không thay đổi bên ngoài, chỉ tiến hành sửa chữa thích hợp.
Phương án sửa chữa tôi sẽ gửi anh sớm nhất, sau khi anh đồng ý chúng tôi mới bắt đầu tiến hành, tất cả chi phí sửa chữa đều sẽ do chúng tôi chi trả."
(*) Khoảng 35 triệu VND.
"Vừa nãy chúng tôi đã kiểm tra, trước mắt chủ yếu cần sửa chữa phòng ốc và đường xá, để tiện đẩy xe lăn, ngoài ra chúng tôi cũng định thi công lại lối đi từ cổng xuống núi.
Cửa của tất cả các phòng đều không cản trở lối đi lại, phòng vệ sinh và phòng ngủ đều phải có tay vịn và thiết bị thông minh, bổ sung thêm một vài máy vật lý trị liệu thường dùng, dụng cụ vận động và giường hộ lý."
"Mặt khác, để tiện cho việc sử dụng nước, giếng nước cũng sẽ tiến hành cải tạo, trang bị thêm máy bơm, máy nước uống nóng lạnh, hệ thống lọc nước cùng sẽ nối sang nhà vệ sinh, thiết bị phun nước, bình nước nóng và một vài thiết bị hàng ngày như điều hòa, bồn cầu, robot quét dọn, máy hút bụi tự động.
Để tiện cho công việc của chủ tịch Thịnh, cần lắp thêm một số máy chiếu liên quan đến công việc và các thiết bị làm việc thông minh khác.
Do ngài Thịnh nuôi mèo nên cũng cần giá cho mèo leo và một vài dụng cụ cho mèo, ngoài ra còn lắp đặt chống trộm an toàn, thiết bị diệt muỗi đuổi chuột, dụng cụ phòng cháy cũng sẽ dần dần được trang bị thêm.
Trước khi đến ngài Thịnh cũng nói rõ, nếu bên anh cũng có yêu cầu trang trí và cải tạo nào thì cứ lên tiếng dặn dò, tất cả đều sẽ tôn trọng ý kiến của anh.
Nếu chúng tôi trang bị thêm khiến anh cảm thấy không tiện thì cũng mời anh đưa ra ý kiến, chúng tôi sẽ dựa trên ý kiến của anh để thay đổi phương án sửa chữa."
Huyên Hiểu Đông lấy hộp cơm thủy tinh ra khỏi tủ lạnh, mở ra nói: "Chỗ này của tôi cũng chỉ là nông trường trên núi hoang, không cần tiền thuê cao thế.
Với lại cơ thể chủ tịch Thịnh không tiện, chắc chắn cần trang bị thêm nhiều thiết bị hỗ trợ cho anh ấy đi lại, đây cũng là điều cần thiết.
Muốn sửa thế nào cũng được, không sao đâu, tôi không có gì cần sửa cả——Trời nóng quá, mấy vị ăn chút kem đi." Sau đó y cầm muôi khoét vài cục kem tròn màu trắng sữa bỏ vào chiếc đĩa trắng trên bàn dài.
Thi Ký Thanh từ thành phố Tĩnh Hải đến đây vào sáng sớm, quả thật rất khát nước, nhưng cô vừa sinh con nên đang cố gắng giữ dáng, không thể làm gì khác là cầm ly nước, vừa uống vừa nói: "Cảm ơn anh, tôi đang kiểm soát lượng đường, Lan Công, Tiểu Phù, hai người ăn đi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Đây là kem tự làm, không bỏ đường, dùng thịt quả na và sữa bò.
Trời nóng, hơn nữa hôm nay cô đi không ít nơi đúng không? Tiêu hao nhiều rồi, ăn một ít sẽ không sao."
Thi Ký Thanh nghe thấy không bỏ đường thì cũng định ăn, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông cầm lọ đường bột đặt bên cạnh hộp kem, "Nếu thích ăn ngọt cũng có thể tự rắc thêm ít đường."
Hai nhà thiết kế, người tên Lan Công có lẽ là thiết kế chính, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chín chắn điềm tĩnh, có lẽ ngại mình là đàn ông không nên giành đồ ngọt với phụ nữ nên chỉ cầm nước uống, gật đầu cười.
Người còn lại là trợ lý thiết kế Tiểu Phù, có lẽ vừa mới tốt nghiệp chưa lâu, trông còn rất trẻ, cô nói cảm ơn, không nhịn được nữa múc một thìa kem bỏ vào miệng, mặt mũi