Ánh mặt trời sáng sủa, trong vườn hoa của một khu biệt thự cao cấp đang vô cùng loạn xị bát nháo; âm nhạc, sâm phanh, bóng bay và hoa tươi ngập tràn xung quanh.
Nhóm thiếu niên vừa kết thúc kỳ thi, đang cùng nhau tụ tập chơi bời vui vẻ ở biệt thự nhà họ Lâm.
Huyên Hiểu Ðông giống như một chú cá khoan khoái ngoi lên khỏi mặt nước, anh lau mặt một cái, người ngợm ướt sũng vịn lên thành bể bơi.
Da thịt căng mịn sáng lấp lánh dưới ánh nắng giống như mật ong, tay chân chàng thiếu niên thon dài, chỉ mặc quần bơi, cơ thể trần trụi hiện rõ từng đường nét dưới ánh mặt trời.
Anh quay đầu nhìn Lâm Diệc Cẩn không biết ngồi dưới ô che nắng bên cạnh bể bơi nhìn mình chăm chú từ bao giờ, nở nụ cười với hắn.
Lâm Diệc Cẩn chợt nghiêng đầu, mặt sa sầm, đứng thẳng người dậy đi vào trong nhà, bỏ mặc đám bạn bè, một mình về phòng.
Huyên Hiểu Ðông ngẩn ra, cũng đã quen với tính cách thất thường của hắn, biết một lát nữa hắn sẽ ổn thôi.
Còn những chàng trai khác vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí thỏa thuê vui sướng, hoàn toàn chẳng để ý chủ nhà đã rời đi.
Nhưng mà lần này không hiểu sao lại bắt đầu chiến tranh lạnh rồi!
Kể từ ngày hôm đó, Lâm Diệc Cẩn gần như chẳng nói năng gì mỗi khi hai người cùng nhau ngồi xe đến trường, mặc dù từ trước tới nay tính cách hắn vẫn luôn lạnh lùng không gần gũi với người khác, thế nhưng Huyên Hiểu Ðông vẫn cứ cảm thấy xa lạ và phiền chán.
Rõ ràng trước đó hình như mình đã kết bạn được với cậu ấy rồi, anh không rõ vì sao, chỉ có thể ra sức lấy lòng gấp bội, sau đó lại phát hiện ra thứ mình nhận lại chỉ là sự mất hứng và lạnh nhạt rõ ràng hơn.
Là do mẹ đắc tội chuyện gì khác ở nước ngoài sao? Anh không dám hỏi, cũng không có tư cách hỏi, ở cái nhà này anh hoàn toàn là một người ngoài, một kẻ ăn nhờ ở đậu phải dựa dẫm vào tấm lòng từ thiện của chủ nhà, một kẻ yếu thế không thể lựa chọn con đường mà bản thân muốn đi.
Anh chỉ có thể cố gắng hết sức lấy lòng tất cả mọi người, để giúp mình có thể sống thoải mái hơn một chút.
Rất nhiều năm sau, có người nói cho anh biết đây là hội chứng người tốt(*), anh nên sống vì bản thân mình, nhưng mà lúc này đây anh vẫn quá yếu kém, không biết nên cải thiện tình cảnh của mình thế nào, chỉ có thể sống dựa vào trực giác.
(*) Tiếng Anh là People Pleaser (Người làm hài lòng mọi người), là kiểu người luôn sẵn sàng chịu thiệt về mình để làm hài lòng người khác.
Nói cách khác, đây là kiểu người luôn đặt nhu cầu của bản thân sang một bên để đáp ứng nhu cầu của ai đó.
Mỗi khi không biết mình phạm lỗi ở đâu, anh chỉ có thể giữ im lặng, làm một kẻ yên tĩnh tới mức khiến tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của mình.
Ðến trường là không thể tránh được, anh chỉ có thể nhân lúc tan học nói dối mình còn việc ở lớp để tránh sự lúng túng câu nệ khi đi cùng xe về nhà với Lâm Diệc Cẩn.
May là sau đó Lâm Diệc Cẩn nhận được cơ hội trao đổi học tập ở nước ngoài ba tháng, cuối cùng anh cũng có thể được giải thoát khỏi tình cảnh không khác gì bị nghẹt thở, thoải mái bung lụa cùng mấy người bạn học.
Dưới sự rủ rê của họ, anh đến quán net chơi một game bắn súng mới ra mắt.
Bầu không khí ở quán net khiến anh thả lỏng say mê, anh có tốc độ tay và tốc độ phản ứng thần sầu, nhanh chóng nhận được sự sùng bái của đám game thủ trong server game.
Càng ngày càng có nhiều người ở quán net chú ý đến anh, nóng lòng muốn được lập tổ đội cùng anh thi đấu.
Anh nghiện game một khoảng thời gian, thành tích cũng tụt dốc không phanh.
Nhưng sau khi Lâm Diệc Cẩn về nước, bỗng nhiên thái độ xa lánh trước đó của hắn đã biến mất, sự thân thiết gần gũi trước đây được khôi phục lại.
Sau khi tan học, hắn cất công dẫn theo tài xế đến quán net bắt anh về nhà, cầm sách giáo khoa bổ túc giúp anh hết bài này tới bài khác.
Anh vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng đã lêu lổng xao nhãng mấy tháng trời, sao mà học vào đầu nổi? Vậy mà Lâm Diệc Cẩn lại chẳng ngại phiền, hỏi anh chơi game gì ở quán net, hào phóng nói nếu anh hoàn thành hết bài tập thì sẽ đồng ý cho anh chơi, đồng thời còn lấy máy tính của mình tải game kia xuống.
Huyên Hiểu Ðông có trò chơi này làm mồi nhử, kìm nén lại, quả nhiên làm xong bài tập, sau đó háo hức không chờ nổi mở game ra.
Lâm Diệc Cẩn chấm bài giúp anh, sai rất nhiều, hắn cầm bút đỏ khoanh lỗi, nhưng trong lòng lại không hề thấy phiền chán.
Thỉnh thoảng hắn liếc mắt nhìn sang Huyên Hiểu Ðông đang đắm chìm trong game, bình thường chủ yếu luôn thấy Huyên Hiểu Ðông im lặng, nhưng khi chơi game thì biểu cảm trên gương mặt anh lại vô cùng phong phú, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như sáng lấp lánh.
Hắn không nhịn được đùa anh, "Nếu lần sau kiểm tra anh có thể lọt vào top 50 cả khóa, em sẽ mua cho anh máy tính chơi game, anh muốn thương hiệu nào? Comet à?" Comet là loại máy chơi game chuyên dụng nổi tiếng là đắt đỏ, tính năng ưu việt, màn hình cong vừa rộng vừa sắc nét mang lại trải nghiệm chơi game tốt nhất, đương nhiên giá thành cũng rất cao, là chiếc máy thần kỳ trong lòng tất cả những người thích chơi game.
Huyên Hiểu Ðông nghe thấy Comet thì sáng mắt lên, nhưng lúc đó vẫn lắc đầu một cái, "Ðược rồi, thành tích kỳ này của anh chỉ có đếm ngược thôi.
Học kỳ sau là lên lớp 11 rồi, đến lúc đó mẹ nhất định sẽ mắng anh, không làm tốt còn bị tịch thu, chỉ cần lén lút chơi một tẹo ở chỗ em cho đỡ ghiền là được rồi.
Ðợi khi nào tốt nghiệp, thi đại vào một trường nào bên ngoài, đến lúc đó mới được tự do."
Lâm Diệc Cẩn mỉm cười, "Anh chăm chỉ học ngoại ngữ đi, đến lúc đó em đưa anh ra nước ngoài cùng em."
Huyên Hiểu Ðông ngẩn ra, "Ra nước ngoài ư?" Anh biết ra nước ngoài cần rất nhiều tiền, cũng biết khoản đó chẳng thành vấn đề với nhà họ Lâm, nhưng...!anh không có gì cả thì dựa vào đâu đây?
Ánh mắt Lâm Diệc Cẩn dừng trên cánh môi mỏng đỏ hồng của anh, "Không sao đâu, anh nghiêm túc học hành là có thể bắt kịp được, em bổ túc cho anh.
Xin vào trường nào em đều giúp anh, đến lúc đó ra nước ngoài rồi, em dẫn anh theo, đừng sợ không quen."
Huyên Hiểu Ðông trầm mặc không lên tiếng, Lâm Diệc Cẩn không biết lúc này Huyên Hiểu Ðông vẫn đang suy nghĩ.
Lâm Diệc Cẩn lúc nóng lúc lạnh với anh, còn bản thân anh thì chưa quen với cuộc sống ở nước ngoài, ngoại ngữ học cũng không ổn lắm.
Nếu chuyện xuất ngoại thật sự dựa hết vào hắn, đến lúc đó hắn lại trở mặt với anh giống như mấy hôm trước, anh nên làm gì đây?
Vẫn nên nghĩ biện pháp từ chối đi, thế nhưng anh không biết nên từ chối ân huệ quá giá trị với người bình thường của Lâm Diệc Cẩn thế nào, từ chối thẳng thừng quá thì không biết điều, bởi vậy anh lảng tránh vấn đề này, im lặng chơi game tiếp.
Lâm Diệc Cẩn đã quen với việc trước nay Huyên Hiểu Ðông không từ chối mình, cười nói: "Vậy Comet thì sao?"
Huyên Hiểu Ðông lắc đầu, "Được rồi, mọi người đều nói Comet là kiểu đèn to đèn sáng đèn lấp lánh(*), chỉ có người ngu thừa tiền mới mua.
Với cấu hình đó thì vẫn còn các thương hiệu khác mà giá thành chỉ bằng một nửa, chất lượng không tương xứng với giá tiền, em đừng mua."
(*) Chỉ những dòng máy tính có bề ngoài ngầu, đèn đóm các kiểu.
Ngoài đời dùng câu này để chỉ máy của hãng Alienware với thiết kế logo trên máy sáng rực, bị trêu là mua laptop mà toàn thấy đèn, ko khác gì mua đèn tặng lap.
Tóm lại câu này hiểu đơn giản là cái máy tính này chỉ được cái mã, thằng nào ngu thừa tiền mới mua.
Lâm Diệc Cẩn mỉm cười, "Người nghèo mới nhìn tính năng so sánh giá cả, quan trọng là anh có thích không? Thích thì đáng thôi."
Huyên Hiểu Ðông nói: "Biết em có tiền rồi, thế nhưng thật sự không đáng mà, tại mấy cái đèn nhấp nháy đó." Anh nhanh chóng gõ phím, "Riêng cái của em cũng đã rất tốt rồi, chỉ là màn hình hơi nhỏ chút thôi." Do anh đang hết sức tập trung nhìn vào màn hình nên đầu hơi cúi xuống, lộ ra phần gáy trơn bóng phía sau, làn da nhẵn nhụi dưới ánh đèn, bờ lưng săn chắc sau lớp áo mỏng manh.
Lâm Diệc Cẩn nhìn chằm chằm vào lưng anh, yết hầu hơi động đậy, "Có thể dùng tiền mua thứ mình thích là rất tốt, chỉ sợ thứ mình thích dùng tiền vẫn không mua được thôi."
Huyên Hiểu Ðông nhấn chuột tạch tạch, "Biết rồi, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề là không sai, đúng là giọng của người có tiền."
Lâm Diệc Cẩn thấy nét mặt anh khi chơi game vô cùng sinh động, hỏi: "Chơi game thật sự vui như vậy sao?"
Huyên Hiểu Ðông nói: "Chơi vui lắm, biệt danh thần súng của anh không phải nói chơi đâu, súng bắn không trượt phát nào nha! Trên đó còn có rất nhiều bạn tốt, đều rất nghĩa khí, em cũng chơi chứ? Anh hướng dẫn em, đảm bảo ghiền luôn."
Lâm Diệc Cẩn xùy một tiếng, "Người ta nghiện game cũng vì cuộc sống thiếu hụt sự khen ngợi nên mới phải mê muội trong đó, cứ hoàn thành mấy cái nhiệm vụ là có thể nhận được phản hồi khen thưởng, quả là một loại hormone hạnh phúc biết bao.
Nhưng nghiên cứu khoa học đã chứng minh, chỉ có nhẫn nại cố gắng dài lâu, không đắm chìm trong những lời ngợi khen nhất thời, để đạt được mục tiêu, người ta phải học cách trì hoãn sự thỏa mãn thì mới có thể chạm đến thành công."
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Đúng vậy, em nói đúng.
Vấn đề là, lỡ như em cố gắng phấn đấu bao lâu chờ tới khi được nhận phần thưởng, em mới phát hiện ra đó không phải thứ em muốn thì phải làm sao? Hoặc là chẳng có phần thưởng nào hết, có phải sẽ rất hối hận không? Còn chẳng bằng cứ thoải mái trước đã!"
Rất nhiều năm sau Lâm Diệc Cẩn nhớ lại, luôn cảm thấy Huyên Hiểu Đông nói một câu thành sấm——Anh dựa vào trực giác nhạy bén, lúc ấy đã ý thức được về tương lai của bọn họ.
Năm đó hai người họ đều vừa lên lớp 11, bố và mẹ kế dẫn theo hai đứa con vẫn luôn ở nước ngoài, chủ yếu là vì chữa bệnh cho Lâm Diệc Kỳ.
Do gen nhà họ Lâm, em gái Lâm Diệc Kỳ trong cặp sinh đôi đã mắc bệnh tim bẩm sinh di truyền, chỉ trong vòng một năm đã ba lần phẫu thuật lồng ngực, cùng vô số thư thông báo bệnh tình nguy kịch.
Lâm Nhược Phi thấy áy náy trong lòng, liên tục đưa vợ và cặp sinh đôi ra nước ngoài sống lâu dài để chữa bệnh cho cô bé, trong biệt thự chỉ còn lại hai anh em họ, cùng tài xế và bảo mẫu.
Điều này cũng khiến Lâm Diệc Cẩn thuận tiện triển khai được kế hoạch của mình.
Lâm Diệc Cẩn tốn rất nhiều tâm tư để nâng cao thành tích của Huyên Hiểu Đông, dạy kèm hết tiết này đến tiết khác.
Huyên Hiểu Đông nhanh chóng sa vào sự quan tâm dịu dàng không bình thường, cũng không nhận ra được có điểm gì kỳ lạ.
Hắn tinh tế cẩn thận khiến đối phương quen với sự chăm sóc và kiểm soát của mình, Huyên Hiểu Đông đã quen học bổ túc đến khuya rồi chơi game trong phòng Lâm Diệc Cẩn, đến khi hai mắt mơ màng bị Lâm Diệc Cẩn kéo lên giường ngủ đến sáng; đã quen lịch trình sinh hoạt mỗi ngày đều do Lâm Diệc Cẩn sắp xếp, chuyện gì cũng do Lâm Diệc Cẩn quyết định.
Lâm Diệc Cẩn giống như một tay thợ săn hết sức nhẫn nại, từ từ dụ con mồi bước vào vòng kiểm soát của mình.
Nước ấm nấu ếch, hắn khiến đối phương quen dần việc tiếp xúc tay chân với mình, mua cho anh tất cả vật phẩm, sách vở, phụ kiện, quần áo.
Hắn tỉ mỉ lập kế hoạch học bổ túc, hắn quyết định kiểu tóc và quần áo đối phương mặc hàng ngày, hắn từ từ thay đổi đối phương thành dáng vẻ mà mình thích nhất, ngay cả quần lót và tất cũng đều tự tay chọn, sữa tắm anh dùng cũng là mùi hương hắn thích nhất.
Lâm Diệc Cẩn giống như đang ủ một vò rượu, mà trong quá trình lên men chầm chậm này, Huyên Hiểu Đông càng ngày càng khiến hắn say túy lúy——Chàng thiếu niên vốn dĩ đã sở hữu tướng mạo xuất sắc, sau khi được hắn tỉ mỉ gọt giũa, vẻ ngoài càng lóa mắt hơn.
Mỗi khi cất bước trong sân trường, lúc nào anh cũng được người người dõi mắt theo, được bao nhiêu con gái tơ tưởng, nhưng không ai có thể tới gần báu vật thuộc về ác long, anh hoàn toàn nằm trong sự quản giáo của hắn.
Chỉ có hắn mới có thể tới gần anh.
Nhiều đêm đã khuya, sau khi đối phương đã rơi vào trạng thái ngủ say, hắn vuốt ve những sợi tóc mềm đen nhánh ấy, chạm lên bờ môi mềm mại ấy, kề sát lên da thịt nhẵn mịn man mát ấy, xoa nắn thưởng thức những ngón tay thon dài ấy, ngắm nhìn gương mặt ngủ say không biết gì ấy, con thú ác trong lòng hắn dần dần gầm rú.
Hắn nước ấm nấu ếch lôi kéo anh xem phim đồng tính của nước ngoài, rủ anh đọc sách, tạp chí và tranh ảnh liên quan, kín đáo dẫn dắt anh phát hiện ra xu hướng tính dục của mình, lại nhân lúc Huyên Hiểu Đông đang hoang mang lúng túng mà ung dung xoa dịu anh.
Khiến Huyên Hiểu Đông run rẩy, gương mặt đỏ bừng, mắt nhắm lại, không dám đối mặt với cơ thể đang mất kiểm soát và vui sướng dưới sự giúp đỡ của hắn, khó chịu muốn thoát khỏi những đầu ngón tay nóng bỏng mang theo vết chai mỏng của hắn.
Hắn hài lòng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, thu hoạch tác phẩm hài lòng nhất của mình kéo dài một năm qua.
Đến học kỳ sau của lớp 11, bọn họ đã thân thiết như hình với bóng trong mắt người ngoài.
Nhưng Huyên Hiểu Đông quá ngượng ngùng, khăng khăng không chịu cho hắn làm đến bước cuối cùng.
Hắn không hài lòng lắm nhưng vẫn rất nhẫn nại, thời gian ủ càng lâu, rượu mới càng thơm ngọt.
Nhưng mùa hè năm lớp 11 lên lớp 12, bố và mẹ kế bỗng nhiên dẫn theo cặp sinh đôi về nước, nói là bệnh tình của Diệc Kỳ đã được kiểm soát.
Lâm Diệc Cẩn cũng đã lên lớp 12, vẫn đòi bám dính lấy anh.
Huyên Hiểu Đông giống như ốc sên bị hoảng sợ, nháy mắt đã thu mình vào vỏ ốc, quay trở lại trạng thái trầm lặng ít nói, hiền như khúc gỗ, nhanh chóng xa lánh Lâm Diệc Cẩn.
Lâm Diệc Cẩn vừa được ăn tủy trong xương, giờ đã biết chỉ liếm thôi cũng ngon, hết sức bất mãn.
Nhưng Huyên Hiểu Đông vô cùng cố chấp, hắn cũng không thể miễn cưỡng, trên mặt vẫn tỏ ra hòa nhã với cặp anh em sinh đôi vừa về nước cùng bố và mẹ kế.
Vì nể mặt mũi Huyên Hiểu Đông, hiếm khi nào thấy hắn tôn trọng Lộ Tiểu Trúc hơn một chút, cũng nhẫn nại hơn với Lâm Diệc Du và Lâm Diệc Kỳ ốm yếu bệnh tật.
Điều này khiến Lộ Tiểu Trúc được thích mà sợ, cô biết nhà ngoại đứa con riêng của chồng là gia tộc quyền quý ở thủ đô, từ khi tái hôn cô vẫn luôn dè dặt với hắn, nhưng đối phương lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, tính tình thì kiêu căng hời hợt, không ngờ hôm nay ấy vậy mà lại khá tôn trọng cô, còn rất săn sóc với em trai em gái, có thể nói là dịu dàng và chu đáo.
Lộ Tiểu Trúc vì muốn có đi có lại mới toại lòng nhau mà càng ra sức cẩn thận lấy lòng Lâm Diệc Cẩn hơn.
Cô khích lệ Lâm Diệc Du và Lâm Diệc Kỳ phải thân thiết với người anh trai này, tiếp xúc nhiều hơn với hắn.
Lâm Diệc Kỳ ốm đau bao nhiêu năm qua đã làm hao tổn quá nhiều tinh lực của cô, cô cũng chỉ đành gửi gắm hết hi vọng vào Lâm Diệc Du khỏe mạnh.
Tinh lực của một người có hạn, đương nhiên cô đã bỏ sót một Huyên Hiểu Đông trầm lặng ít nói hệt như người tàng hình.
Cặp sinh đôi càng tới gần Lâm Diệc Cẩn thì càng khiến Huyên Hiểu Đông sợ bị em trai em gái phát hiện ra manh mối, anh lại trốn Lâm Diệc Cẩn càng xa hơn, gần như hôm nào cũng trầm lặng tự nhốt mình trong phòng.
Điều này khiến Lâm Diệc Cẩn rất bất mãn, rồi một vụ việc đã dấy lên lửa giận của hắn.
Bữa tối của nhà họ Lâm vẫn luôn êm đềm ấm áp, Huyên Hiểu Đông thường ăn rất nhanh rồi lủi về phòng đóng cửa, tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Nhưng hôm nay Lâm Nhược Phi đang hài lòng vì gia đình hòa thuận sự nghiệp thuận lợi, hiếm khi hỏi thăm tương lai con trai riêng của vợ, "Thành tích thi cử của Hiểu Đông cũng không tệ lắm nhỉ? Diệc Cẩn nói muốn xin vào cùng một trường giúp cháu, bây giờ bắt đầu làm hộ chiếu cho cháu được rồi, thi xong là có thể xuất ngoại sang bên kia du lịch cùng Diệc Cẩn, được trải nghiệm sớm hơn."
Lộ Tiểu Trúc nở nụ cười, "Đúng là làm phiền Diệc Cẩn quá.
Nếu có thời gian thì Diệc Du cũng xem thử đi con."
Lâm Diệc Du hơi ngước gương mặt giống như búp bê lên, mong đợi nhìn về phía Lâm Diệc Cẩn, Lâm Diệc Kỳ tủi thân nói: "Con cũng muốn đi nữa."
Lâm Diệc Cẩn ôn hòa nói: "Diệc Du vẫn nên chăm sóc Diệc Kỳ đi, sau này tìm được cơ hội anh sẽ đưa hai đứa cùng đi nghỉ dưỡng, tìm nơi phù hợp cho Diệc Kỳ."
Lộ Tiểu Trúc cười, vội vã đẩy Huyên Hiểu Đông bên cạnh, "Mau cảm ơn bác Lâm và Diệc Cẩn đi con."
Huyên Hiểu Đông ngước mắt, hoảng hốt trong lòng nhưng vẫn cố lấy dũng khí, "Cảm ơn bác Lâm, nhưng cháu không muốn ra nước ngoài, cháu muốn thi vào trường quân đội."
Bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên đóng băng.
Lâm Diệc Cẩn nhìn Huyên Hiểu Đông bằng ánh mắt lạnh lẽo, tựa như thứ gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của mình.
Lâm Nhược Phi cười nói: "Đi lính hả? Vậy sẽ rất vất vả đó, lại bị quản rất nghiêm khắc, cháu vẫn còn trẻ lắm mà.
Cháu và Diệc Cẩn cùng xuất ngoại đi học, tương lai tốt nghiệp xong sẽ đến công ty nhậm chức,