Thời tiết càng ngày càng lạnh, Thịnh Vô Ngung tự lái xe về Tĩnh Hải, bảo là hẹn bác sĩ tâm lý để làm đánh giá tâm lý và kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần, nếu như kết quả đánh giá tốt thì sau Tết sẽ hẹn lịch phẫu thuật.
"Buổi tối không cần làm cơm cho tôi, hạng mục kiểm tra khá nhiều, sáng mai tôi mới về." Trước khi đi, Thịnh Vô Ngung nói với Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông biết sau cuộc phẫu thuật sắp tới, Thịnh Vô Ngung cần thời gian phục hồi rất lâu, mà tĩnh dưỡng thì không thể tách khỏi sự hỗ trợ của bệnh viện, thậm chí có thể cần ra nước ngoài.
Bởi vậy sự ly biệt đang ở ngay trước mắt, còn bản thân y cũng sắp phải quay trở lại những tháng ngày ẩn cư một mình cùng núi rừng.
Sớm tinh mơ, chân trời vương một tầng mây mù mỏng manh, mặt trời chỉ le lói chút ánh sáng, không khí lạnh giá, ban đêm còn tạo thành sương rơi xuống.
Huyên Hiểu Đông chậm rãi đi từ dưới chân núi lên núi, nhìn thấy cỏ khô bên lề đường đã phủ một lớp sương trắng, dòng suối nhỏ chảy róc rách ven đường cũng đã hơi đông lại thành băng trong suốt.
Chú cún đen hùng hục chạy theo sau lưng y, trời lạnh nên nó ăn tới nỗi mập lên rất nhiều, lông mượt mỡ dày, cái dáng vẻ tròn vo trông quá ư là ngốc nghếch.
Y đến rừng sơn trà từ từ kiểm tra lại, cây cối trông vẫn rất phấn chấn tinh thần, chưa bị ảnh hưởng bởi sương giá.
Y bèn đi tới nhặt củi rơm vứt vào trong sọt, dự định đốt để ủ phân.
Điện thoại di động trong túi vang lên âm báo tin nhắn.
Trên núi không có người ở, mang theo điện thoại di động làm lụng rất vướng víu, y đã quen không mang theo điện thoại từ rất lâu rồi, nhưng kể từ sau khi Thịnh Vô Ngung chuyển tới đây, y bắt đầu mang điện thoại lên núi, bởi vì sợ lúc anh gặp chuyện thì không tìm được ai.
Huyên Hiểu Đông lấy máy ra khỏi túi, đọc tin nhắn đến từ số điện thoại mình không nhận ra, "Chúc mừng sinh nhật."
Y biết đây có lẽ là số của Lâm Diệc Cẩn, bèn tiện tay chặn số luôn.
Một mình y leo lên đỉnh núi, ngắm nhìn những ngọn núi với đường cong nhấp nhô giữa ánh sáng mờ ảo phía xa xa, hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo, cảm giác như cả thế giới trống trải chỉ còn lại bản thân mình.
Y đã hình thành thói quen một thân một mình từ rất lâu trước đây rồi, từ sau khi xuất ngũ, y lái con xe second-hand cũ nát, một mình đi khắp cả trời Nam đất Bắc, ngắm núi rừng, ngắm nước non, ngắm biển cả, ngắm núi tuyết.
Khi trở về núi hoang mà ông nội để lại, y lại quen với những tháng ngày một mình từ từ khai phá núi rừng, trồng cây và nuôi cá.
Y đã vượt qua hai tươi tám cái sinh nhật một mình rồi, đối với y mà nói, sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường không có gì khác biệt, trong quá khứ cũng như vậy, trong tương lai cũng như vậy.
Đối với thế giới này, y cảm giác như không hề có sự tồn tại của bản thân, y nhỏ bé và chẳng hề quan trọng.
Kể cả khoảng thời gian hai năm chân thành trao lòng cho Lâm Diệc Cẩn, đối phương cũng chưa từng để ý tới sinh nhật của y, lúc phát hiện ra hắn cũng chỉ tặng bù quà cáp, khi ấy chắc y đã cảm động lắm.
Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, tình cảm mà Lâm Diệc Cẩn dành cho y không đủ để cản lại sự xóa nhòa của thời gian, nó đã phai nhạt tới mức gần như không nhớ ra được.
Trái lại, tình cảm lại biến thành tác dụng phụ khi nó để lại những vết thương lòng ẩn sâu sau lớp da thịt đã phục hồi tốt, cũng chẳng hề khép miệng theo thời gian trôi qua mà vẫn cứ đột nhiên vô ý nhói lên trong cuộc sống, sự đau nhức âm ỉ như nhắc nhở rằng bản thân đã từng không chịu nổi.
Y thong thả xuống núi, bỗng nhiên hai mắt sáng rực lên khi nhìn thấy bụi ngân hạnh um tùm.
Tiết sương giáng(*), cây ngân hạnh cũng chuyển màu lá, những phiến lá vàng rực chao đảo như cánh bướm, đây chính là thời điểm đẹp nhất.
Y nghĩ ngay đến việc bẻ mấy cành cắm vào bình, Thịnh Vô Ngung nhất định sẽ thích.
(*) Chỉ ngày 23 hoặc 24 tháng 10.
Sau đó y lại nhớ ra, Thịnh Vô Ngung vào thành phố vẫn chưa về.
Sự thất vọng khó hiểu lướt qua trong lòng, y vẫn tiến đến bẻ mấy cành lá ngân hạnh bỏ vào trong sọt, sau đó lại đi xuống dưới núi.
Trên đường, y thấy được cây gỗ thông bên cửa sổ phòng ngủ của Thịnh Vô Ngung cũng đã phủ sương hoa, thời tiết trên núi khó lường, cũng không biết sáng mai còn có thể nhìn thấy không.
Có phần tiếc nuối vì đối phương đã bỏ lỡ cảnh đẹp.
Vốn dĩ y cảm thấy một thân một mình rất tự tại, y đã chấp nhận số phận mình sẽ trải qua cả đời này như vậy rồi.
Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, y bỗng nhiên đã quen với những khi mình hái rau thì trong phòng sẽ vọng ra tiếng dương cầm, đã quen nấu cơm làm thêm phần cho một người nữa, đã quen buổi tối ra ngoài kiểm tra xung quanh, đã quen khi tản bộ vừa đẩy xe lăn vừa nói cho đối phương biết ven đường có một đóa hoa nhỏ, trên cây có một chú chim màu xanh lam.
Cả thế giới của y là ngọn núi nhỏ này, y quen thuộc từng cọng cỏ ngọn cây, từng con chim con sâu trên núi.
Bất chợt có một ngày, thế giới của y có thêm một người bước vào, dường như ngọn núi này càng trở nên ý nghĩa hơn nữa, mỗi bông hoa mỗi cọng cỏ cũng có thể mang lại cảm giác mới mẻ cho đối phương.
Thế giới của y chợt có thêm âm nhạc, có thêm màu sắc, có thêm những tình cảm ý nghĩa hơn.
Khi y nhìn thấy lá ngải cứu tươi tốt, y nghĩ đến dùng nó để anh ngâm mình tắm, khi nhìn thấy quả dại sặc sỡ, y nghĩ đến có thể xâu thành một chuỗi để trang trí đầu giường của anh.
Bây giờ người ấy đi rồi, ngọn núi này lại chỉ còn mình y.
Thật lòng mà nói trong lòng cũng hơi buồn bã, chỉ có điều y sẽ phải quen thôi.
...
Thành phố Tĩnh Hải.
"Báo cáo tâm lý của cậu tương đối ổn, dữ liệu giám sát giấc ngủ cũng rất tốt, chất lượng giấc ngủ không tệ." Thái Trung Lâm hết sức vui mừng, "Xem ra hơn hai tháng qua, cậu đã tìm được phương pháp phù hợp để giải tỏa tinh thần, xoa dịu cảm xúc."
"Số liệu các hạng mục trong báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng không tồi, tình hình phục hồi rất tốt."
Thịnh Vô Ngung nói: "Ý anh là có thể hẹn lịch phẫu thuật rồi sao? Lát nữa anh gửi báo cáo cho tôi và Witt, với hẹn ông ấy thời gian phẫu thuật đi, thời gian quyết định là năm sau, không có vấn đề gì chứ?" Anh nhìn đồng hồ, Thái Trung Lâm nhạy bén chú ý tới động tác của anh, hỏi: "Cậu không có thời gian à?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Đúng, trước khi đến tôi không nghĩ mấy cái anh kiểm tra lại tốn thời gian thế, anh chiếm dụng quá nhiều thời gian của tôi, làm rối loạn sự sắp xếp của tôi."
Thái Trung Lâm không nói nên lời, "Sao chuyện này lại trách tôi được? Là ai không chịu thành thật điền đúng thang đo tâm lý trước đây hả? Không giám sát giấc ngủ và các hạng mục kiểm tra sức khỏe thì hoàn toàn không thể có được số liệu đánh giá tâm lý chân thực được.
Chỉ có điều lần này kết quả kiểm tra thật sự rất tốt.
Để tôi bàn bạc với Witt."
Thịnh Vô Ngung nói: "Cứ vậy đi, có gì thì liên lạc sau."
Thái Trung Lâm bật cười, "Được thôi, hiếm lắm mới thấy cậu nhiệt tình với chuyện gì đấy, không phải việc công ty chứ? Có thể tìm được mục tiêu mới thì đều đáng giá." Bệnh trầm cảm sợ nhất là đánh mất tất cả mục tiêu và thú vui trong cuộc sống.
Thịnh Vô Ngung đang khởi động xe lăn ra phía cửa, nghe thấy câu này của hắn thì vui vẻ nói: "Chính xác, một lĩnh vực hoàn toàn mới, tôi cũng chưa từng nghĩ mình có thể tràn trề hi vọng vào nó như vậy."
Thái Trung Lâm cười nói: "Lần cuối cùng thấy cậu nghiêm túc như vậy là hồi cậu nhìn vào gương học một ngôn ngữ mới.
Cậu quá thông minh, tôi vẫn thường thắc mắc thứ gì có thể làm khó được cậu."
Thịnh Vô Ngung đẩy cửa ra, tin tưởng nói: "Người thông minh không bao giờ đạt đến đỉnh cao cảm xúc."
Thái Trung Lâm ngẩn ra, chỉ cảm thấy càng nghĩ càng thấy câu nói này tuyệt diệu, hình như đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng Thịnh Vô Ngung đã đi mất, cứ như có chuyện gì đang chờ anh mau chóng xử lý, khiến anh không muốn trì hoãn thêm một giây nào nữa.
Hắn lấy điện thoại ra, nhấn vào phần tìm kiếm bằng lời nói: "Người thông minh không bao giờ đạt đến đỉnh cao cảm xúc."
Sau đó sắc mặt hắn cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ bên trên, gần như không dám tin.
Hắn bỗng nhiên không nhịn được bật cười, cười đến nước mắt chảy ra.
Điều này đúng là khó mà tin nổi, hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe màu trắng bạc bên dưới.
Thịnh Vô Ngung xuống nhà về xe của mình, nhìn thấy trợ lý sinh hoạt chào đón sốt sắng nói: "Chủ tịch Thịnh, tất cả đã sắp xếp xong, vừa như in.
Ngài tuyệt đối đừng mở nó ra trước nhé, quà tặng cũng được đóng gói sẵn đặt ở ghế sau.
Thư ký Thi vội đến nước K, đã lên máy bay xuất phát rồi, dặn ngài lái xe cẩn thận, ngoài ra còn chúc ngài được việc như mong muốn."
Thịnh Vô Ngung gật đầu, lên xe khởi động máy, thong thả lái xe ra khỏi bệnh viện, rất nhanh hòa mình vào dòng xe cộ, tiến về phía ngoại thành.
Trên xe, Thịnh Vô Ngung lại nhận được điện thoại của Thịnh Lỗi Lỗi, "Chú nhỏ! Sao chú không ở lại ăn tối mà đã về rồi? Cháu mới kết thúc nhiệm vụ trở về nhưng không thấy chú, cần cháu đưa chú về Tây Khê không?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Không cần, chú tự về."
Thịnh Lỗi Lỗi cực kỳ không tán thành, "Chú nhỏ chú còn cần nghỉ ngơi nhiều, hạng mục kiểm tra sức khỏe nhiều như thế, cháu nhớ lần trước bác sĩ Witt đã nói hạng mục rút máu khá nhiều, sau khi kiểm tra thì nên nghỉ ngơi đầy đủ.
Sao chú còn tự lái xe lặn lội đường xa như thế chứ!" Gã phát hiện ra, hình như bây giờ Thịnh Vô Ngung đã có thể nghe lọt tai một vài đề nghị, cho nên lá gan gã cũng lớn hơn rất nhiều.
Thịnh Vô Ngung nói: "Hôm nay là sinh nhật Huyên Hiểu Đông."
Thịnh Lỗi Lỗi giật mình, "Ồ, sao chú không bảo cháu sớm? Biết trước thì cháu cũng tới, cháu đi đặt quà, lát nữa gọi điện cho anh ấy vậy."
Thịnh Vô Ngung nói: "Không liên quan đến cháu, chú có niềm vui bất ngờ cho cậu ấy."
Thịnh Lỗi Lỗi tiếc nuối nói: "Được rồi, vậy mai cháu tặng sau, chú nhỏ đi đường cẩn thận vào nhé."
Thịnh Vô Ngung nói: "Đừng lo lắng, chú mở lái tự động, còn việc gì nữa không?"
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Ấy từ từ, nhắc đến anh Hiểu Đông, cháu nhớ ra hôm nay nghe Chử Nhược Chuyết kể, Lâm Diệc Cẩn đang làm một vụ cực kỳ khác người, bây giờ cậu ta đang muốn đổi sang họ mẹ, hơn nữa trả lại tất cả cổ phần Lâm Thị cho Lâm Nhược Phi.
Hiện tại Lâm Nhược Phi đã từ nước ngoài về, chuyện ồn ào lắm, ông cụ Biên nhà họ Hạ cũng bị kinh động đến Tĩnh Hải rồi."
Khóe miệng Thịnh Vô Ngung cong lên nụ cười nhạt, Thịnh Lỗi Lỗi dè dặt nói: "Cháu và Chử Nhược Chuyết đều đoán, Lâm Diệc Cẩn làm chuyện này...!chắc là vì anh Huyên ha?"
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Ai biết được."
Thịnh Lỗi Lỗi chậc chậc, "Không nhìn ra được anh Huyên có sức hấp dẫn vậy luôn.
Có lẽ mối tình đầu của tuổi trẻ là thứ rung động nhất, đặc biệt là khi nó không thành, càng không chiếm được thì càng khó quên nhất, trở thành sự tiếc nuối cả đời.
Lâm Diệc Cẩn cả đời thông minh, vậy mà không vượt qua được cửa ải này của tuổi trẻ."
Thịnh Vô Ngung sâu xa nói: "Người thông minh không bao giờ đạt đến đỉnh cao cảm xúc."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Ầy, hỡi thế gian tình ái là chi(*), Chử Nhược Chuyết nói với cháu muốn tìm cơ hội hòa làm hòa với anh Huyên, cậu ta rất hối hận."
(*) Câu nổi tiếng trong truyện "Thần điêu đại hiệp" xuất phát từ bài từ của một nhà văn đời Kim, Trung Quốc.
"Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết" thường gợi nhớ nhân vật Lý Mạc Sầu trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung.
Thịnh Vô Ngung hơi mất kiên nhẫn, "Bảo cậu ta ở yên trong thế giới phù hoa của mình đi, sao phải đến quấy rầy người ta."
Thịnh Lỗi Lỗi vốn chỉ định bóng gió thăm dò trước mặt chú nhỏ giúp Chử Nhược Chuyết, thấy Thịnh Vô Ngung như vậy thì đương nhiên biết điều nói: "Cháu cũng nói Hiểu Đông tính tình ngoài mềm trong cứng, vậy cháu cúp máy trước, cháu đi chọn quà, hôm nào qua đón chú về ăn Tết thì tặng bù quà sinh nhật cho Hiểu Đông luôn."
Thịnh Vô Ngung từ chối cho ý kiến, thấy anh vẫn trước sau như một, Thịnh Lỗi Lỗi bèn cúp điện thoại.
Lúc Thịnh Vô Ngung lái xe lên núi, trời còn chưa tối, anh thầm thở phào, lái xe lên đường núi quanh co, vòng qua sườn núi, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông.
Y nghe thấy tiếng xe thì đẩy cửa ra ngoài đón, theo sau là chú cún đen ngoe nguẩy cái đuôi vui vẻ bám sát gót chân.
Huyên Hiểu Đông thấy trong xe đúng là Thịnh Vô Ngung về, trên mặt tỏ ra ngạc nhiên tươi cười.
Thịnh Vô Ngung dừng xe ở khoảng đất bằng trước cửa, mở cửa xe ra, điều khiển xe lăn xuống xe.
Huyên Hiểu Đông bước tới đóng cửa xe lại giúp anh, "Sao anh quay lại nhanh vậy? Đã ăn tối chưa? Cũng không gọi điện báo trước cho tôi, tôi không nấu cơm rồi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Cốp sau có chở theo đồ, làm phiền cậu mở ra bê xuống giúp tôi."
Huyên Hiểu Đông liền xoay người đi đến đuôi xe, Thịnh Vô Ngung chỉ huy y, nói: "Phía dưới có nút bấm, cậu nhấn vào đó là được."
Huyên Hiểu Đông cúi người tìm nút đó, nhấn lên, cốp sau từ từ nhấc lên, y ngửi thấy hương hoa ngào ngạt trước, sau đó thấy hoa mắt, chú cún đen phía sau gầm gừ một tiếng, xù lông lên.
Rất nhiều quả bóng bay màu hồng phấn tranh nhau chen lấn bay ra khỏi cốp xe, dịu dàng đụng vào trán y, sau đó nhẹ nhàng theo gió bay lên không trung trước mặt y.
Bóng khá nhiều, ánh mắt y dõi theo những quả bóng bay lên bầu trời, nhìn thấy hơn trăm quả bóng bay trong suốt màu hồng đang dâng lên giữa không trung, lay động theo gió trên bầu trời, tựa như giấc mộng huyền ảo, đến cả không gian núi rừng vắng vẻ cũng được tô điểm thêm phần ấm áp.
Y hoàn toàn chưa kịp nhận ra đây là chuyện gì, chỉ đứng ngơ ngác ở đó nhìn lên bầu trời đầy bóng bay, rồi lại nhìn cốp xe.
Sau khi bóng bay trôi hết theo gió thì hoa hồng màu sâm panh mềm mại yêu kiều đầy ắp xung quanh hiện ra, có lẽ cánh hoa hồng đã được tắm đủ nắng nên mùi hương cứ vấn vít quanh quẩn nơi chóp mũi.
Loài hoa tươi đáng ra không nở vào mùa đông, giờ phút này đang khoe sắc trước mặt y, cánh hoa màu sâm panh lộng lẫy xinh đẹp, bóng loáng mềm mại như tơ lụa, những đóa hoa thanh nhã hình chiếc cốc lớn, tươi tắn phủ kín cốp xe, vừa long trọng lại vừa dịu dàng.
"Chúc mừng sinh nhật, Huyên Hiểu Đông tiên sinh."
Huyên Hiểu Đông nhìn sang Thịnh Vô Ngung, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cứ như không ngờ có một ngày người đàn ông này sẽ chúc mừng sinh nhật mình bằng phương thức như vậy.
Thịnh Vô Ngung thấy biểu cảm của y thì hớn hở, "Hoa này gọi là Peach Avalance(*), tên rất đẹp, được vận chuyển bằng máy bay từ trong nhà ấm ở phương Nam, tổng cộng 2800 đóa, chúc mừng sinh nhật 28 tuổi của cậu.
Hoa này thì không có mùi gì, chỉ là càng nhiều thì càng có hiệu quả hơn, nghe nói phun thêm cả nước hoa hương hoa hồng, thật ra tôi không rõ lắm, nhưng quản lý của công ty quà tặng ra sức đề cử tôi phương án này——Mở cốp xe ra là thấy ngay hoa hồng và bóng bay, nghe có vẻ là cách tầm thường nhất nhưng cũng là món quà có khả năng tạo niềm vui bất ngờ nhất cho người nhận."
(*) Còn gọi là hoa hồng tuyết lở, được Lex Voorn tạo ra ở Hà Lan vào năm 2004.
Nó là một loài hoa cắt cành cao cấp của châu Âu, thường được sử dụng trong lễ đăng quang của hoàng gia, đám cưới và các buổi lễ khác.
"Nghe nói người nhận được quà sẽ rất ngạc nhiên và vui mừng, hiệu quả ngoài dự đoán."
"Bây giờ xem ra, có vẻ hiệu quả ổn đó chứ?"
Huyên Hiểu Đông ngạc nhiên xong, cuối cùng bật cười, "...!Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều, thế nhưng chuyện này lãng phí quá, không cần...!khoa trương vậy đâu, đương nhiên tôi rất thích, cảm ơn anh."
Thịnh Vô Ngung cũng rất hài lòng, quyết định có thể lần sau sẽ tiếp tục ghé thăm công ty quà tặng kia, "Trên xe tôi còn có thức ăn đặt trước, cả