Xe lên đến sườn núi, Huyên Hiểu Đông xuống xe bê xe lăn ra ngoài, Thịnh Vô Ngung đã có thể đỡ lên thành xe hơi đứng dậy được, thấy Huyên Hiểu Đông đẩy xe lăn tới, anh mới ngồi lên, sau đó nghe được tiếng hoan hô trầm trồ của Tiểu Yến, "Đẹp quá đi!"
Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung nhìn nhau mỉm cười.
Suốt dọc con đường lên sườn núi nhuộm sắc đỏ rực cháy của hoa đỗ quyên, hoa sơn trà gieo trồng trước đó cũng đã nở hết, từng đóa sơn trà điểm xuyết những lùm cây, rừng hương phỉ cũng đã trổ bông, những đốm hoa li ti màu trắng đong đưa trên tàng cây.
Cả ngọn núi đều đắm mình giữa hoa nở, núi xuân như rượu, làn gió ấm áp thổi qua, hương hoa vấn vít quanh người.
La Yến trầm trồ hỏi: "Đây là cây gì vậy?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Là hương phỉ, tôi thử trồng vài giống mới, vốn dĩ năm nay có thể thu hoạch được quả rồi." Giọng nói của y đượm sự phiền muộn.
Thịnh Vô Ngung nhẹ nhàng nắm tay y, "Tôi sắp xếp người đến thu hoạch cho em."
Huyên Hiểu Đông nói: "Nếu không sắp xếp nhân công thụ phấn thì thành quả sẽ không được nhiều.
Được rồi, dù sao cũng đã để chúng tự lớn, đợi khi nào chúng ta về lại chăm bón tử tế là được thôi."
La Yến cười hì hì sáp tới hỏi: "Ngọn núi này là của Huyên tiên sinh sao?" Trong đôi mắt cô ngập tràn vẻ hoạt bát tinh nghịch.
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Đúng thế, vào đây ngồi chút đi, mọi người tiện thể dạo chơi giải sầu." Y mở khóa cổng ra, Nghiêm Duệ Phong đè tay y xuống, "Chúng tôi vào kiểm tra qua đã."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, cũng kịp phản ứng theo, gật đầu, "Được."
Nghiêm Duệ Phong dẫn người đi vào kiểm tra một vòng, nhanh chóng nhận ra Huyên Hiểu Đông từng sinh sống ở nơi này.
Ngoài ra, rõ ràng nơi này vừa được sửa chữa trang bị lại, chứa rất nhiều các loại thiết bị công nghệ cao, còn đặt cả đàn dương cầm, trên giá sách cũng bày đầy sách ngoại văn.
Đây là nơi ở mới của Thịnh Vô Ngung...!Anh ta từng sống ở đây với Huyên Hiểu Đông sao?
Nghiêm Duệ Phong đi ra, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông cầm cốc nước đưa lên mép Thịnh Vô Ngung để anh uống.
Thịnh Vô Ngung uống một hớp, cười hỏi y: "Lại là loại đồ uống kỳ lạ gì đây?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Nước tía tô, vườn rau của nông trường còn trồng nhiều lắm, lát nữa em hái mang về nhà."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được rồi, mấy hôm nữa hẵng đi, để cho chúng cố gắng lớn thêm chút nữa trên núi."
Huyên Hiểu Đông nói: "Đâu phải thứ gì đáng giá, sao chủ tịch Thịnh lại thương hoa tiếc cỏ như thế?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi thương người trồng hoa trồng cỏ cơ."
Huyên Hiểu Đông sao có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh vì màn thả thính của anh trước mặt bao nhiêu người khác thế này, y không khỏi liếc mắt nhìn Nghiêm Duệ Phong mặt mũi vô cảm vừa ra khỏi sân, gương mặt đỏ ửng lên.
Nghiêm Duệ Phong nói: "Không sao rồi, đã có thể vào được."
Huyên Hiểu bèn đẩy Thịnh Vô Ngung đi vào, nhìn thấy phần lớn rau dưa trồng trong vườn trước đó đã được thu hoạch cả, chỉ còn lại một ít rau hẹ và củ cải chịu được mùa đông rét lạnh, còn có các loại gia vị đậm mùi như bạc hà, húng quế, húng tây, tía tô,...!Do không có ai chăm bón nên chúng cứ mọc lên bừa bãi, cảnh xuân lan rộng khắp cả mảnh sân, màu xanh mơn mởn tràn trề sức sống.
Giàn nho cũng chưa được cắt tỉa, mọc lung tung thành một mái che nắng nặng trình trịch, chiếm mất nửa khoảng trời nơi miệng giếng.
Đâu đâu cũng có những sợi râu nhỏ xanh lục dài cong như ngũ trảo rủ xuống.
Đi vào bên trong ngồi ở phòng ăn, Huyên Hiểu Đông đun nước trước rồi mở tủ lạnh ra tìm kiếm, tìm được một ít kẹo mơ muối, kẹo trần bì và quất ngâm làm từ trước, bèn lấy ra ngoài đặt lên bàn, dặn bọn Nghiêm Duệ Phong La Yến ăn, sau đó bản thân về phòng thu dọn đồ đạc.
Thịnh Vô Ngung xuất thần nhìn bể cá trống trơn, nghe thấy La Yến đang tán thưởng, "Sao lại có bể cá âm tường thế này? Trước đây có nuôi cá sao?"
Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, "Từng nuôi, rất nhiều cá đẹp, cá thiểu cá rồng cá vàng đủ các loài, đều rất đẹp, lúc đẻ trứng là đẹp nhất."
La Yến mê mẩn, "Tôi chưa từng được thấy cá đẻ trứng như thế nào."
Thịnh Vô Ngung nói: "Đợi khi nào xuất ngoại, chúng tôi sẽ nuôi tiếp ở biệt thự."
La Yến cười nói: "Ngài Thịnh thật sự rất biết tận hưởng cuộc sống."
Thịnh Vô Ngung nói: "Bác sĩ La khen nhầm người rồi, tôi không có tận hưởng cuộc sống gì đâu, đều là Hiểu Đông nuôi.
Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy quan sát cá đẻ trứng vào nửa đêm cũng ngạc nhiên lắm đấy."
"Nuôi cá làm vườn trồng hoa trồng rau, lại biết nấu nướng và săn bắn, cậu ấy thật sự là người am hiểu cuộc sống nhất mà tôi từng thấy."
La Yến mím môi cười, "Ngài Thịnh và Huyên tiên sinh quả thật rất mặn nồng." Cô khen người ta đến là thẳng thắn, không hề biết che đậy.
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Chúng tôi đăng ký kết hôn cũng chưa đủ một tuần, thời gian trăng mật khó kìm nén tình cảm, dù sao ban đầu tôi theo đuổi cậu ấy cũng không dễ dàng gì.
Mong bác sĩ La thứ lỗi."
La Yến hiếu kỳ hỏi: "Ngài Thịnh theo đuổi Huyên tiên sinh sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Kỳ lạ lắm à?"
La Yến nói: "Đương nhiên rồi, tướng mạo anh tuấn tú, phong cách lịch sự, phong độ ngời ngời, theo đuổi ai chẳng phải cũng rất suôn sẻ sao?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Bác sĩ La chưa hẹn hò yêu đương phải không? Ai rung động trước không phải nhìn vào thân phận địa vị gia thế, thần tình yêu bắn tên không giảng đạo lý."
La Yến bật cười, "Ngài Thịnh y như chuyên gia tình yêu vậy."
Thịnh Vô Ngung đảo mắt nhìn cô, tròng mắt màu hổ phách phảng phất như rót mật, "Tình yêu ngọt ngào là sự quý giá, tôi coi thường việc đánh đổi cảnh ngộ và đế vương(*)."
(*) Câu gốc: You sweet love is precious, I disdains one therefore to exchange with the monarch.
Đây là câu nói của Shakespeare.
Có thể hiểu rằng: chỉ cần có được tình yêu của em thì tôi không cần tiền bạc, địa vị, cho dù có đánh đổi những gì mà bậc đế vương có để giành được em, tôi cũng thấy đáng.
La Yến cười ngả nghiêng, "Ngài Thịnh, ai có thể cản được sức quyến rũ của anh chứ? Tôi thấy Huyên tiên sinh cũng không muốn làm đế vương đâu."
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, "Cô không hiểu, cậu ấy không thèm khát vị trí đế vương, chỉ muốn làm một người nông dân.
Thế nhưng ở bên tôi rồi, cậu ấy buộc phải từ bỏ nông trường và núi rừng của mình, theo tôi vượt ngàn trùng dương.
Tôi rất cảm kích Hiểu Đông, cũng hi vọng những tháng ngày về sau mọi người sẽ bảo vệ tốt cho cậu ấy.
Tôi cũng không thể khiến cậu ấy mất đi nhiều như vậy được, đến cả an toàn của tính mạng cũng không được đảm bảo."
La Yến cảm động, Nghiêm Duệ Phong biết Thịnh Vô Ngung vòng đi vòng lại như thế, thật ra là thầm muốn nhấn mạnh sự quan trọng của Huyên Hiểu Đông trước mặt bọn họ, để tránh việc họ lơ là trong thời gian bảo vệ y.
Nghiêm Duệ Phong nhặt một viên kẹo mơ từ bàn lên, ngậm vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt tràn ra nơi đầu lưỡi.
Hắn nghe thấy La Yến vẫn còn hứng thú hỏi han Thịnh Vô Ngung, "Ngài Thịnh quen được Huyên tiên sinh nhờ đâu vậy? Sao lại tới chỗ này sống, đúng ra anh rất bận rộn mà, sao có thể biết đến một ngọn núi hoang hẻo lánh thế này ở thành phố Tây Khê được chứ?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Quen biết qua bạn bè, bọn họ giúp tôi mua cá đổi mệnh...!Đến đây cho khuây khỏa, nhìn thấy nông trường này thì cảm thấy rất thú vị, đúng lúc khi ấy tâm lý tôi xảy ra chút vấn đề, cần tĩnh dưỡng và thư giãn nên tôi đã thuê nhà của Hiểu Đông.
Đúng như cô nói, cậu ấy là người rất biết tận hưởng cuộc sống, mỗi ngày sống cùng cậu ấy đều mang đến sự vui vẻ bất ngờ và thư thái cho tôi.
Tôi cảm thấy có thể sống bên Hiểu Đông hết quãng đời còn lại, nghĩ thôi đã thấy rất vui, vậy nên tôi quyết định theo đuổi cậu ấy."
La Yến hoàn toàn bị cảm hóa bởi câu chuyện lãng mạn này, "Ngài Thịnh đúng là một người rất lãng mạn, không bị khuôn sáo nữa."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, lại nghe thấy bên ngoài sân có người gọi: "Anh Hiểu Đông!"
Huyên Hiểu Đông nghe thấy tiếng gọi thì ra khỏi nhà, nhìn qua cửa kính nhà bếp ra ngoài có thể thấy một cậu thiếu niên nông thôn lái xe ba bánh tới, đưa giỏ thức ăn nặng trịch trên xe ba bánh cho Huyên Hiểu Đông.
Huyên