Sau đó Chử Nhược Chuyết về phòng, nhanh chóng ngủ thiếp đi, lúc thức dậy một lần nữa thì bầu trời mưa gió suốt một đêm đã nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ sáng choang.
Hắn cuống quýt ngồi dậy, vội vàng thay quần áo rửa mặt rồi lao ra sân nhỏ, vừa mở cửa định lên xe thì thấy Huyên Hiểu Đông đang hái dưa trong vườn rau.
Mặt trời đã lên cao, sắc vàng rải rác xuống khu vườn xanh mướt, y mặc áo sơ mi vải thô màu lam nhạt, xắn tay áo lên để ngắt vài loại cây bị đổ rạp rồi vứt vào trong giỏ, thấy hắn vội vàng ra ngoài bèn hỏi: "Bữa sáng làm xong rồi, anh không ăn sao?"
Chử Nhược Chuyết cười nói: "Không được, tôi đang lo, tôi ra ruộng xem sao đây."
Huyên Hiểu Đông nói: "Từ từ đã, sáng sớm tôi nhìn từ trên núi xuống, thấy cây trên đường đổ không ít đâu, xe của anh không đi qua được."
Chử Nhược Chuyết nghe xong thì ngẩn ra, "Vậy lúc nào mới có đường để đi? Tôi bỏ tiền thuê người đến dọn sạch con đường được không?"
Huyên Hiểu Đông đặt giỏ rau sang một bên, nói: "Anh chờ lát, tôi lái mô-tô đưa anh đi xem." Sau đó y vào kho chứa đồ lặt vặt bên cạnh.
Chử Nhược Chuyết yên lòng, "Ừ ừ đúng, ở nông thôn có xe mô-tô là oách lắm đấy, chở con gái đi ngắm sao ở bờ ruộng gì gì đó..." Thật ra hắn đang rất căng thẳng nên mới không nhịn được nói nhiều hơn để bản thân thả lỏng, nhưng lúc thấy Huyên Hiểu Đông dắt một chiếc mô-tô màu xanh lá mạ ánh kim loại ra từ kho thì miệng hắn ngừng lại ngay.
Hắn đi tới vài bước, sờ lên phần đệm da thật và đầu xe tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, mở to hai mắt, "Cậu được đấy! Không ngờ là Lục U Linh! Xe này đắt lắm, tôi nhớ hình như hơn một triệu lận! Không ngờ đấy không ngờ đấy, thì ra cậu là người giàu ẩn!"
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Tôi không có sở thích gì, cũng không cần nuôi gia đình, thích gì thì mua nấy, với lại đây là xe second-hand, rất rẻ, xưởng sửa chữa không sửa được nữa, lúc ấy muốn hủy đi rồi rao bán linh kiện.
Tôi thấy tiếc nên chỉ tốn hơn mười vạn tệ mua về, rồi tự nghĩ cách sửa lại."
Chử Nhược Chuyết giật mình, tiến đến sờ vào con xe, "Cậu có thể sửa được sao?"
Huyên Hiểu Đông chân dài leo lên khởi động xe, nói: "Dùng thiết kế và linh kiện nguyên bản thì chắc chắn là giá trên trời, tôi chỉ sửa lại vài phần và thay linh kiện cũ vào thôi, tham gia đua xe gì đó đương nhiên là không được, chỉ có thể làm một ông hoàng xe mô-tô của thôn quê thôi.
Lên đi, tôi chở anh đi xem vườn chuối."
Chử Nhược Chuyết nghe y nói đùa thì cười lên xe, tâm trạng vốn đang căng thẳng vậy mà đã thả lỏng ra hơn.
Tiếng nổ máy vang rền, Huyên Hiểu Đông nhanh nhẹn lái xe đưa Chử Nhược Chuyết lên đường núi, sau đó linh hoạt đi xuyên qua những hàng cây đổ rạp, tiến về phía vườn chuối tiêu hồng mà Chử Nhược Chuyết trồng.
Núi rừng được mưa bão gột rửa trở nên vô cùng sạch sẽ và xanh tươi, những rặng đồi chập chùng phía xa xa giống như hình con sóng, chim non hót veo von khúc ca trên núi, không khí vừa ẩm ướt vừa tươi mát.
Chử Nhược Chuyết ôm lấy eo Huyên Hiểu Đông, cảm thấy thắt lưng sau lớp áo thô giản dị của đối phương vô cùng săn chắc, y vai rộng eo nhỏ chân dài, không phải kiểu đẹp hoàn hảo Apollo được cố sức tập luyện trong phòng thể hình mà là kiểu ẩn chứa sức mạnh, căng đầy mà tràn trề lực bộc phát, rõ ràng hôm nào cũng lao động.
Đương nhiên không chỉ có lao động mà còn cả kỹ năng lái xe mô-tô hết sức điêu luyện này——Đúng rồi, hắn nhớ trong sân có một cái xà kép đơn giản, có lẽ là do duy trì việc tập luyện lâu dài.
Chử Nhược Chuyết vừa suy nghĩ miên man, vừa chỉ đường cụ thể cho Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông cũng là lần đầu tiên đến đây, vẫn còn một đoạn nữa mới đến vườn chuối tiêu.
Đến khi vườn chuối xanh mênh mông bát ngát hiện ra trước mắt, Chử Nhược Chuyết ngơ ngác đứng nhìn một lát, vành mắt nong nóng.
Ông trời quan tâm!
Gần đó có vài cây chuối đã bị đổ, nhưng rõ ràng do lần này giống chuối bọn họ trồng khá lùn, bởi vậy phần lớn lại may mắn sống sót, nhìn lượng cây bị đổ cũng không nhiều lắm.
Huyên Hiểu Đông phóng tầm mắt ra xa, "Quả nhiên là người có phúc, có lẽ nhờ triền núi Ngộ Xuân bên kia đã cản bớt gió lại, anh chọn được mảnh đất này không tệ, tôi chở anh đi một vòng, xem thử xem bị tổn thất bao nhiêu."
Huyên Hiểu Đông lái xe đưa hắn đi quanh một vòng lớn kiểm tra lại, bước đầu tính toán bị đổ khoảng mấy trăm cây, nhưng với số lượng trên diện tích 10 ngàn mẫu bát ngát thế này thì có thể nói ông trời đã rủ lòng thương xót hắn lắm rồi.
Chử Nhược Chuyết lập tức gọi điện sắp xếp quản đốc tuyển nhân công đến dọn sạch chuối tiêu bị đổ, gọi vài cuộc xong là tinh thần thoải mái hẳn.
Sau khi lên voi xuống chó, Chử Nhược Chuyết vô cùng khoan khoái, hàng lông mày giãn ra, tự dưng lại muốn dốc bầu tâm sự, hắn hí hửng cầm điện thoại quay một vòng những hàng lá chuối to bản và buồng chuối trĩu quả, bắt đầu livestream.
"Chào mọi người, mọi người có đoán được tôi đang ở đâu không? Ừ ừ, thấy vườn chuối này không? Đây chính là thiên hạ của trẫm!"
"Ha ha ha, tâm trạng không tệ, nói đúng rồi, đúng là tâm trạng tôi đang vui.
Mọi người biết chưa, bão vừa đổ bộ, vườn chuối của tôi may mắn tai qua nạn khỏi! Ngôi vị hoàng đế của trẫm được bảo vệ!"
Huyên Hiểu Đông ở bên cạnh cười, xa hơn chút nữa có thể thấy sau khi mưa to, cây chuối mọc ra không ít nấm, y cuộn những chiếc lá chuối gãy, cúi đầu tiện tay ngắt luôn cả nấm.
Mặt khác, Chử Nhược Chuyết đang tâm sự vô cùng vui vẻ, hắn vừa quay những phiến lá chuối vừa được mưa to gió lớn gột rửa, vừa trò chuyện cùng khán giả xem livestream:
"Đây, mọi người hãy nhìn thử những cây chuối tiêu lung linh xinh đẹp của tôi đi, sắp thu hoạch được rồi, xem thử lớp phấn hồng đã bắt đầu hiện ra rồi này, có phải rất giống sắc son hồng đẹp đẽ không?"
"Đúng vậy, là bão, tối hôm qua bão mạnh quá, có khán giả nào ở thành phố Tây Khê không? Đêm hôm qua tôi mất ngủ cả đêm."
"Đúng, trên đường đổ nhiều cây lắm, sao hôm nay tôi ra ngoài á? Hừm...!Cho mọi người xem chỗ ngồi của tôi hôm nay, tèn tén ten xin mời! Oách không? Đố mọi người biết đây là mô-tô thương hiệu nào đấy...!Oa, nhanh thế đã có người đoán được, là Lục U Linh, có phải rất ngầu không? Tôi tự lái á? Không không không, là của anh bạn chủ nhà trọ tôi ở đưa tôi đi, đúng đúng, anh bạn chân dài đó, lái