Rạng sáng ngày hôm sau, quả nhiên Huyên Hiểu Đông thức dậy làm hoa chuối.
Tối hôm qua y đã bóc ra trước, ngâm hai búp hoa với nước, phần vỏ búp dày màu đỏ đều được bóc ra rửa sạch, thái thành sợi nhỏ, trộn lẫn với nhiều muối, hạt tiêu, thái thêm cả chân giò hun khói hảo hạng của Garan, cho vào đảo cùng thành một món.
Lấy thêm một chai bia lạnh pha với bột mỳ và trứng gà, trộn đều hỗn hợp bột, tìm một cái nồi sâu lòng đun dầu thật nóng, sau đó tách hoa chuối đã ngâm rửa sạch sẽ thành từng miếng, nhúng vào bột rồi thả vào trong chảo dầu nóng.
Đến khi Thịnh Vô Ngung và Chử Nhược Chuyết rời giường, trên bàn đã được dọn lên món hoa chuối chiên thơm lừng và hoa chuối xào chân giò hun khói, ngoài ra còn có một nồi cháo thịt nạc hải sản, mùi thơm nức mũi.
Huyên Hiểu Đông múc một bát cháo hải sản đặt tới trước mặt Thịnh Vô Ngung, rắc thêm một ít ruốc cá hồi lên trên cháo.
Thịnh Vô Ngung hơi nâng cầm, Huyên Hiểu Đông hiểu ý anh, cúi đầu khẽ trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng.
Chử Nhược Chuyết ở bên cạnh: "..."
Mới sáng sớm đã bị thồn cơm chó, hắn tự múc cháo hải sản ra bát, không thể chờ được nữa mà nếm thử hoa chuối chiên, cảm giác không khác mấy so với các món rau củ bọc bột chiên khác, còn hơi giống nhau nữa.
Nhưng bên trong có vị tươi mát chưa chín hẳn của chuối tiêu, nhờ Huyên Hiểu Đông pha bột ngon nên món ăn khá là thanh đạm.
Hoa chuối xào chân giò hun khói, hoa chuối nhai hơi dai, mấu chốt là nhờ có chân giò hun khói cực ngon nên ăn siêu đưa cơm.
Chử Nhược Chuyết húp ngụm cháo hải sản, âm ấm ngon miệng, không kìm được nói: "Vẫn là tay nghề Hiểu Đông tốt, xem ra hoa chuối có vị như nào còn phải nhìn tay nghề."
Huyên Hiểu Đông cười, "Nếu nó thật sự ngon thì đã trở thành món ăn nổi tiếng từ lâu rồi, ăn chơi chơi cho vui thôi.
Thật ra món chân giò này là món thịt hảo hạng bên Garan đấy, xem ra cậu cũng rất thích."
Chử Nhược Chuyết cười ha ha, "Thì ra là vậy."
Hắn vừa ăn vừa hỏi Huyên Hiểu Đông, "Không có việc gì, hay là chúng ta đến thành phố Tĩnh Hải chơi vài hôm đi?"
Huyên Hiểu Đông lắc đầu, "Tôi sắp thi nghiên cứu, phải ôn tập."
Lúc này Chử Nhược Chuyết mới nhớ ra, "À đúng ha, quên mất, anh thi vào trường nào thế?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Học viện Lục quân Tĩnh Hải."
Chử Nhược Chuyết chợt nhớ ra, "Thi vào trường quân đội à, nhắc mới nhớ hôm đó nếu không phải đại tá Nghiêm đọc diễn văn thì bọn tôi cũng không biết hóa ra anh từng giành được nhiều công trạng như vậy, thi vào trường quân đội có được cộng thêm điểm không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Có chút ưu tiên."
Chử Nhược Chuyết gật đầu nói: "Vậy thì tốt, anh thi đậu, đến Tĩnh Hải học, chúng ta cùng nhau đi chơi."
Thịnh Vô Ngung vẫn luôn ung dung dùng bữa sáng, nghe thấy câu này mới từ tốn đáp lại: "Chắc đến khi ấy trường quân đội cũng không tiện."
Chử Nhược Chuyết cười hì hì, "Làm nghiên cứu sinh cũng thư thái lắm." Hắn lại bàn chút chuyện kinh doanh với Thịnh Vô Ngung rồi đứng dậy tạm biệt, về Tĩnh Hải một mình.
Chử Nhược Chuyết vừa đi, Thịnh Vô Ngung mang một bộ sách chuyên ngành ra, "Nhờ người ta mua giúp, bên ngoài không mua được, các môn chuyên ngành cũng có trong chương trình."
Huyên Hiểu Đông lật ra xem thử, bỗng nhiên mắt sáng lên, "À, là bộ này, hồi trước học ở khoa em cũng từng nghe giảng viên nhắc đến, bảo là bọn em hứng thú thì có thể đi tìm đọc thử."
Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, còn một bộ tài liệu lịch sử nước ngoài, tôi nhờ người ta mua gửi tới, chắc phải mấy hôm nữa."
Huyên Hiểu Đông say sưa lật xem, "Đây là ngành chỉ huy quyền uy này, em xem một chút."
Vốn dĩ Thịnh Vô Ngung còn lo lắng y đọc những quyển lý luận này sẽ khô khan, không ngờ khác với việc học tiếng nước ngoài, Huyên Hiểu Đông tự nghiên cứu quyển sách chuyên ngành này một nửa rồi mà vẫn đọc rất chăm chú, thỉnh thoảng còn cầm bút viết, đôi lúc thì kể một vài chuyện thời y còn học khoa chính quy ở trường quân đội, "Khi đó năm nào cũng cần dành ra hai tháng để tập trung học lý thuyết cấp tốc, còn những lúc khác thì gần như lúc nào cũng huấn luyện, huấn luyện khắp nơi, mệt như chó chết, thế nhưng vẫn phải thi."
Thịnh Vô Ngung thích nghe y kể những chuyện này, "Cũng đúng, bảo sao lượng vận động mỗi ngày như hiện tại không là gì với em cả."
Huyên Hiểu Đông cười, "Đúng vậy, hồi ra nước ngoài đó, đội trưởng Nghiêm còn nói lượng huấn luyện đã giảm tương đối rồi, như vậy đã là rất dễ chịu cho bọn em."
Huyên Hiểu Đông đọc sách đến mất ăn mất ngủ, ngoại trừ nấu cơm ra thì gần như lúc nào cũng đọc sách, đương nhiên y vẫn luôn theo sát Thịnh Vô Ngung.
Lúc anh tập luyện phục hồi, y ngồi yên bên cạnh đọc sách, lúc anh mở video cuộc họp, y cũng ngồi một bên hết sức chăm chú, bê laptop ghi chép nhiều lần.
Đến tối y thử làm một bộ đề, đồng thời không ngừng lật sách tìm kiếm câu trả lời chính xác.
Thậm chí Thịnh Vô Ngung còn nhìn thấy Huyên Hiểu Đông lên mạng xã hội thỉnh giáo Nghiêm Duệ Phong.
Đương nhiên cũng không thể nói y lạnh nhạt với anh, hai người vẫn yêu thương đằm thắm, chỉ là nửa đêm tỉnh dậy, Thịnh Vô Ngung thường xuyên phát hiện Huyên Hiểu Đông không có trên giường, đứng dậy đi tìm mới nhận ra y chong đèn học trên bàn ăn trong bếp.
Bơi lội leo núi vẫn đều đặn, ngày nào cũng thực hiện lượng vận động đầy đủ, dù sao thi nghiên cứu có cả phần sát hạch thể năng.
Chỉ có điều mỗi khi tản bộ sau khi ăn xong, hoặc là tưới nước cho vườn rau, y luôn lẩm bẩm học thuộc lòng mà tay không cần cầm sách.
Sáng hôm sau thì cá được trợ lý giao tới từ Tĩnh Hải, Huyên Hiểu Đông thả lại chúng vào bể, sau khi cho cá ăn thì sự chú ý nhanh chóng quay trở lại sách.
Cũng vô cùng khắc khổ.
Ba ngày sau thì Thịnh Vô Ngung không chịu nổi nữa, ngồi trên sô pha dựa vào Huyên Hiểu Đông, vừa nhìn y cầm sách đọc, vừa chậm rãi hỏi: "Xung quanh có gì thích hợp để thư giãn không?"
Huyên Hiểu Đông áy náy tức thì, "Ơ, anh chán à? Em đi câu cá với anh nhé, em dẫn anh lên hang động trên núi, bắt cá ở đó thú vị lắm."
Thịnh Vô Ngung từ tốn vuốt ve cánh tay y, "Là tôi thương em, hôm nào cũng đọc sách rồi, vẫn nên thư giãn một chút."
Huyên Hiểu Đông nói: "Yên tâm, em không sao, nội dung cần ôn tập quá nhiều mà thời gian lại quá ít, cho nên phải tranh thủ."
Thịnh Vô Ngung đặt trên mạng đầy đủ đồ đi câu, đợi đến khi hàng được giao tới, hai người lên núi vào sáng sớm.
Huyên Hiểu Đông vẫn hơi lo lắng đôi chân của anh, cố gắng hết sức tìm đoạn đường bằng phẳng.
Trèo càng cao, đường càng hẹp, thỉnh thoảng bụi cỏ hai bên đường sượt qua ống quần bọn họ, châu chấu sâu bọ to mập nhảy ra, hai người đã chuẩn bị sẵn, mặc trang phục rằn ri bền chắc để ngụy trang, đi cả giày leo núi.
Trong không khí ngập tràn mùi hương núi rừng cây cỏ khô mát ngày thu, hàng cây lùn hai bên đường đã bắt đầu rụng không ít lá, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một cây lá đỏ, khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Thịnh Vô Ngung bèn dùng điện thoại chụp lại, chia sẻ vào nhóm chat gia đình.
Trong nhóm chat trông mà ước ao.
Lư Nhất Vy: "Đây là trên núi à? Cây phong này đẹp quá! Đúng là dáng hình nguyên sinh!"
Thịnh Phù Vân: "Nói là đi câu cá, kết quả lại lên núi câu cá, tôi cũng tò mò quá, chẳng qua nghe Hiểu Đông nói là đi câu cá trên sơn động, tôi bèn giới thiệu cho nó một bộ trang bị đi câu vào ban đêm."
Lê Khải: "Cá ngon, canh cá chua, đầu cá ớt băm, cá nướng sả, cá tía tô, cá lát sẻn gai..."
Thịnh Sa Sa: "Anh à, anh đang báo thực đơn ở đây đấy à?"
Lê Khải gửi biểu tượng khóc lóc thảm thiết, "Anh muốn về nhà điên mất thôi."
Thịnh Lỗi Lỗi: "Em cũng đang trong trại tập huấn dã ngoại, nhưng sao không thấy anh