Nông Viên Tự Cẩm

Cửa hàng khinh người quá đáng


trước sau

"Xe ngựa? Đó chính là thứ vô cùng quý giá, ngoài lão gia có tiền ở trấn trên, còn ai có thể mua nổi chứ? Đất canh tác của thôn chúng ta ít, cũng không hề nuôi trâu. Nhưng nhà Mã đại bá ở thôn bên cạnh có chiếc xe lừa, khi bận sẽ chở hàng cho người ta, khi nhàn sẽ đưa người lên trấn trên." Dư Tiểu Liên ríu rít nói một hồi.

Dư Hàng dường như hiểu được nàng muốn làm gì, suy nghĩ chút nói: "Củi trong nhà vẫn còn có thể đun được một thời gian, nếu không để ta đi trấn trên cùng với muội một chuyến đi?"

Dư Tiểu Thảo đương nhiên vui mừng, nàng vội vàng không ngừng gật đầu. Nàng còn nghĩ sẽ phải đi một mình lại còn không biết đường nữa.

Dư Tiểu Liên thấy đại ca muốn đi trấn trên cùng muội muội, trong lòng cũng muốn đi. Nhưng nàng biết nếu chính mình cũng đi theo, tất cả mọi việc trong nhà sẽ dồn hết lên trên người mẹ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của muội muội một chút, Tiểu Liên buông lưỡi hái trong tay xuống, nói nhỏ: "Hai người chờ ta một lúc." Vừa nói vừa chạy vào sân.

Chỉ chốc lát sau, trong ánh mắt mê man không hiểu của ở hai anh em, Tiểu Liên chạy ra như bay một lần nữa, vô cùng thần bí lấy ra một cái túi vải nhỏ, từ khe hở của túi vải moi ra vài đồng tiền ở bên trong, cười nói: " Đây là lần đầu tiên tiểu muội đi trấn trên đấy, vẫn nên ngồi xe lừa đi!"

"Tại sao muội lại có tiền thế?" Dư Hàng rất kinh ngạc. Tất cả các khoản thu trong nhà nhất định phải nộp lên do bà nội cất giữ hết. Lấy tính tình keo kiệt đến chết của bà nội, thần tiên cũng đừng nghĩ moi thêm được một đồng từ trong tay bà ta.

Tiểu Liên cười thần bí, nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: "Không phải Vưu đại phu đã dạy chúng ta cách tìm thảo dược sao? Khi muội đi cắt cỏ heo, nhìn thấy thảo dược liền đào lên tích cóp rồi bán cho hiệu thuốc cũng có thể kiếm được mấy đồng tiền. Vốn định mua chút đường để lại cho tiểu muội sau khi uống thuốc có thể đổi vị giác một chút."

Trong tay Dư Tiểu Thảo cầm sáu đồng tiền, trong lòng rất cảm động. Nàng cũng không lằng nhằng, cất đi nói: "Mấy đồng này coi như ta mượn tỷ, về sau có bạc rồi nhất định sẽ trả lại tỷ gấp bội."

"Người trong nhà còn nói cái gì mượn hay không mượn chứ! Trời cũng không còn sớm nữa, còn không xuất phát sẽ không đuổi kịp xe lừa thôn bên đâu. Hai người trở về sớm chút, nếu không nãi nãi sẽ lại mắng lời khó nghe!" Tính tình lanh lẹ của Tiểu Liên không biết là giống ai, nhưng Dư Tiểu Thảo lại rất thích nàng ấy như vậy.

Dư Hàng nhận lấy lọ sành trong tay muội muội, hai người bước nhanh đi về phía thôn bên. Không đến ba mươi phút đã nhìn thấy Mã Đại Phúc đang đánh chiếc xe lừa của mình ra cửa thôn.

Tuy nói một người ngồi xe chỉ hai đồng, thời buổi này ai nguyện ý bỏ tiền ngồi xe thật đúng là không nhiều lắm. Trên xe lừa, chỉ hai người phụ nữ mang theo trứng gà hoặc rau xanh vội lên trấn trên sớm. Nhưng sọt và rổ lại bày ra không ít.

"Mã đại bá, ta và muội muội muốn đi trấn trên, đưa chúng ta một đoạn đường nhé!" Dư Hàng đã đi trấn trên bán con mồi với cha vài lần, đã từng ngồi xe lừa Mã Đại Phúc rồi.

Có khách tới cửa, Mã Đại Phúc tất nhiên sẽ không đẩy người đi, ông ta cười nói: "Là Tiểu Sa nhà Đại Hải huynh đệ à! Đây là muội muội Tiểu Liên của ngươi hả? Mau lên đây!"

Phụ nữ trên xe ngượng ngùng dịch cái sọt một chút, dọn ra một chỗ ngồi không lớn lắm. Dư Hàng nhấc dưới nách muội muội, bế nàng lên xe rồi tự mình ngồi ở càng xe bên cạnh Mã Đại Phúc.

Khóe miệng Dư Tiểu Thảo giật giật, cảm giác được một đứa trẻ mười tuổi bế lên quả thực rất khó miêu tả!

Con lừa con chậm rãi tiến về phía trước, vốn dĩ lộ trình hơn một canh giờ đã ngắn lại gần một nửa.

Vào giờ chính Thìn, hai anh em rốt cuộc cũng lên đến trấn. Đây là một thị trấn nhỏ tên là trấn Đường Cổ, là một trấn nhỏ bình thường ven biển. Đi từ phía đông sang phía tây cũng không đến nửa canh giờ. Bởi vì là nơi có hải cảng nhất định phải đi qua để tới phủ Tân Vệ nên thị trấn tuy rằng nhỏ nhưng lại rất phồn hoa.

Dòng người đến người đi tới trấn nhỏ như mắc cửi, anh em Tiểu Thảo cảm ơn Mã đại bá, thanh toán bốn đồng tiền xe. Mã Đại Phúc rất nhiệt tình nói với họ khi trở về vẫn gặp nhau ở cửa thành như cũ.

Từ biệt Mã đại bá, hai anh em đi trên đường phố rộn ràng nhốn nháo. Đường phố rất rộng rãi, có
thể đủ để hai chiếc xe ngựa đi song song. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xe ngựa chứa đầy hàng hóa từ bến tàu vội vàng đi qua trên đường phố. Nơi này cũng là con đường hải vận đến Kinh thành nhất định phải đi qua, khó trách lại náo nhiệt như vậy.

Từng cửa hàng nối tiếp nhau hai bên đường phố nhiều đến mức hai anh em không kịp nhìn hết. Dư Tiểu Thảo nôn nóng ôm chặt bào ngư muốn bán trên tay, quay đầu hỏi Dư Hàng: "Ca! Huynh biết tửu lầu lớn nhất ở đâu không? Chúng ta đến thẳng đó đi!"

"Có hai tửu lâu lớn ở đây, một chỗ tên Phúc Lâm Môn, một chỗ là Trân Tu Lâu. Trước đây cha đánh được con mồi đã đưa đến hai chỗ này. Phúc Lâm Môn ở gần đây hơn, nếu không chúng ta đến chỗ đó hỏi một chút trước đi?" Dư Hàng đã tới đây vài lần nên vẫn có hiểu biết nhất định về trấn trên.

Phúc Lâm Môn là một tòa tửu lâu lớn hai tầng, nhìn đã có chút tuổi tác, cho người ta loại cảm giác phong cách rất cổ xưa.

Hai anh em đứng ở trước cửa tửu lầu một lúc lâu, còn chưa đến lúc mở cửa đón khách, chỉ có tiểu nhị trẻ tuổi cầm cái chổi vừa lười biếng ngáp dài, vừa hời hợt quét dưới đất.

Nhìn thấy quần áo trên người hai anh em đầy mụn vá, tiểu nhị không kiên nhẫn quét rác về phía hai người, biểu cảm mang theo khinh thường hô to nói: "Biến, biến, biến! Nơi này là chỗ các ngươi tới được à? Xin cơm cũng phải tìm đúng lúc! Mau đi đi, đi nhanh lên!!"

Đây là lần đầu tiên Dư Tiểu Thảo bị xua đuổi như ăn mày thế này. Một ngọn lửa giận dâng lên từ đáy lòng, nàng nhẫn nhịn, cố giữ nguyên tắc hòa khí sinh tài (1), nặn ra vẻ tươi cười: "Vị tiểu ca này, chưởng quầy nhà các ngươi đâu? Ta đây có chút hàng hải sản mới mẻ, không biết các ngươi có mua hay không?"

(1) Hòa khí sinh tài: Là câu nói quen thuộc trong giới kinh doanh, lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.

Tiểu nhị kia nâng mí mắt lên quét qua lọ sành vỡ trong tay nàng, dáng vẻ đầy sự khinh thường: "Hàng hải sản của Phúc Lâm Môn chúng ta đều có ngư dân cố định đưa tới. Dạng người nghèo kiết xác như ngươi có thể có cái gì tốt chứ? Cút đi! chưởng quầy của chúng ta sao rảnh đi gặp đứa lang thang như ngươi hả?"

"Tại sao ngươi lại mắng chửi người hả!" Dư Hàng dựng thẳng mày lên, tiến lên một bước muốn cãi nhau với hắn ta.

Tiểu nhị ném luôn cái chổi cầm trong tay, chống nạnh ré lên: "Mắng ngươi thì làm sao nào? Ăn mày thôi, muốn lừa tiền dễ như thế hả? Còn muốn gặp chưởng quầy của chúng ta, mặt mũi ngươi có bao nhiêu lớn chứ?"

"Ồn ào gì đấy hả! Mới sáng ra?" Dư Tiểu Thảo đang muốn nổi giận, một người trung niên dáng vẻ khoảng bốn mươi tuổi đi ra cửa quát.

Tiểu nhị lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt nịnh bợ cười: “Chưởng quầy Lưu! Tiểu nhân đang tống cổ ăn mày xin cơm!"

"Ngươi mới là ăn mày xin cơm ấy! Chưởng quầy Lưu, chỗ ta có mấy con bào ngư lớn rất tươi mới, không biết cửa hàng các ngươi có mua hay không?" Dư Tiểu Thảo trừng mắt lườm hắn ta, không thèm dây dưa với hắn ta nữa mà nói chuyện với chưởng quầy Lưu.

Chưởng quầy Lưu liếc mắt đánh giá hai anh em một cái, vẫn chưa để ở trong lòng: "Bào ngư sao! Nếu như là hàng tốt, chúng ta vẫn mua."

Dư Tiểu Thảo ôm lọ sành tiến lên, nói: "Bào ngư của ta chính là loại thượng đẳng, mỗi con đều hơn năm tấc. Nếu không, ngài nhìn một chút đi?"

Trên đường phố, một vị thiếu niên cẩm y hoa phục cưỡi tuấn mã nghe thấy vậy liền giữ ghìm cương lại. Bào ngư hơn năm tấc ư? Nếu như là thật thì tuyệt đối là bào ngư cực phẩm rồi. Buổi trưa hôm nay, Ngô huyện lệnh chúc thọ ở Trân Tu Lâu hình như đang thiếu món chính thì phải?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện