Nông Viên Tự Cẩm

Tình nồng


trước sau

"Mang nguyên cáo, bị cáo lên công đường!" Một vị sư gia già dáng vẻ văn nhã giương giọng nói.

Nguyên cáo? Bị cáo? Hình như mình không đi nhầm chốn mà, đây là toà án hả? Nhất định là người xuyên không tới trước đã giở trò quỷ. Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm chòm râu dê dưới cằm sư gia rồi ngẩn người. Sư gia già nhìn thoáng qua tiểu nha đầu ngồi quỳ ở trước đường, cho rằng nàng bị dọa ngây người rồi.

Không bao lâu, Viện trưởng Viên và Sơn trưởng Lương của thư viện Vinh Hiên vui vẻ thoải mái bước vào. Huyện lệnh Ngô thấy hai người, đứng dậy từ mộc án, cung kính chắp tay chào đón. Viện trưởng Viên và Sơn trưởng Lương lịch sự hàn huyên vài câu.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dư Tiểu Thảo quay đầu nhìn về phía Viện trưởng Viên, nháy mắt mấy cái với ông. Viện trưởng Viên đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu cười với nàng, ánh mắt tràn đầy trấn an dường như muốn nói "Không sao đâu, đừng sợ!" Nhưng nhìn lại, đôi mắt của nha đầu Tiểu Thảo kia lanh lợi đảo quanh, không hề giống như đang sợ hãi.

Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào văn sinh đầu đội khăn văn sĩ, trông mặt người dạ thú bị hai nha dịch túm cánh tay đẩy vào trong.

"Uy vũ…" Nha dịch hai bên nện gậy gộc trong tay xuống đất, miệng phát ra tiếng thét chỉnh tề và to lớn vang dội. Trương thị và Dư Ba nào đã từng gặp qua trận thế này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, co rúm trên mặt đất run bần bật.

"Khuê nữ đừng sợ, cha nuôi tới đây!" Trong đám người xem bên ngoài huyện nha truyền đến tiếng quát lớn như tiếng chuông đồng. Ánh mắt Dư Tiểu Thảo chuyển từ trên người nhóm nha dịch qua bên đó, nhìn thấy cha nuôi rẽ đám người ra, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào.

Huyện lệnh Ngô nghẹn họng nhìn trân trối khâm sai đại nhân mạnh mẽ oai phong đi vào công đường, nhấc bổng nhân chứng - Dư Tiểu Thảo lên giống như xách một con gà rồi đoạt luôn chỗ của sư gia, ngang nhiên ngồi xuống.

"Khụ khụ! Khâm sai đại nhân, hạ quan đang thẩm án, ngài có phải hay không..." Huyện lệnh Ngô tế nhị nhắc nhở: Khâm sai đại nhân, đang lúc phá án đấy, ngài đừng làm loạn thêm nữa đi!

Phòng Tử Trấn sờ râu quai nón bên má ba ngày không cạo nên lại dài ra, đúng lý hợp tình nói: "Ngươi thẩm án của ngươi, bản quan không nhúng tay vào, chỉ ngồi dự thính mà thôi!"

Bên người hắn là sư gia đã sống hơn nửa thế kỷ, vẻ mặt như đưa đám, chửi thầm trong lòng: Khâm sai đại nhân của ta ơi, ngài đoạt chỗ của ta, ta làm sao ghi chép đây?

Huyện lệnh Ngô nhìn thoáng qua Tiểu Thảo đang bị Phòng Tử Trấn lôi kéo tay nhỏ đứng bên người hắn, thầm nghĩ: Nhân chứng ngài cũng đã xách lên rồi, còn nói không nhúng tay? Đã nghe nói khâm sai đại nhân thương con gái nuôi mới nhận đến tận xương, quả nhiên lời đồn không phải giả!

Đối mặt với hành vi gần như là không nói đạo lý của Phòng Tử Trấn, huyện lệnh Ngô cũng cũng chẳng cứng đối cứng giảng giải đạo lý với hắn. Khâm sai đại nhân xuất thân võ tướng, ông là tú tài gặp phải binh có lý cũng không biết nói thế nào! Rơi vào đường cùng, Ngô huyện lệnh để nha dịch một lần nữa dọn cái ghế bành cho khâm sai đại nhân, đặt ở trước mộc án không xa. Dù sao Dư Tiểu Thảo cũng chỉ là nhân chứng mà thôi, đứng thì đứng vậy.

Kết quả là trước đường, ngoài Viện trưởng Viên và Sơn trưởng Lương có công danh có thể đứng, bây giờ lại nhiều thêm một Dư Tiểu Thảo.

Trong quá trình thẩm án, cũng không có các loại đấu trí đấu dũng xuất sắc tuyệt luân như Tiểu Thảo tưởng tượng. Kẻ lừa đảo kia ngay lúc đầu còn to gan ngoan cố muốn giảo biện, bị nha dịch trừng mắt, gõ gậy gộc một cái thì liền thành thật nhận tội.

Đây không phải lần đầu tên kia đi lừa gạt người khác. Hắn ta lợi dụng tâm trạng nóng lòng của những người trượt thi huyện muốn thi đỗ, nhằm vào những người có điều kiện, gia đình khá giả nhưng lại không có thân phận lớn, thoáng tiết lộ mình có cách vào thư viện Vinh Hiên, chỉ được duy nhất một người, nhưng cần phải chuẩn bị một chút chi phí đút lót.

Dư Ba chính là một trong những người hắn theo dõi. Vì sao Dư Ba xuất thân làng chài thành mục tiêu của hắn chứ? Đáp án rất đơn giản, ai bảo trước khi hắn đi thi, Trương thị dùng nhiều tiền võ trang con trai từ đầu đến chân, sợ bị người khác khinh thường, lại cho tận trăm lượng bạc làm lộ phí. Dư Ba vì muốn khoe khoang với ở trước mặt mọi người nên đã mời vài bữa cơm ở tiệm cơm không tồi, còn ở một quán trọ khá sang... Kẻ lừa đảo này đương nhiên nhận định hắn ta là thổ hào coi tiền như rác, không làm thịt mới là lạ đấy!

Nghe xong lời "giải thích" của kẻ lừa đảo, Trương thị và Dư Ba đều hối hận cúi đầu. Một người cảm thấy mình vì nóng lòng thương con đã gây họa cho con trai. Một kẻ hối hận mình giả có tiền đã đưa tới phiền toái không cần thiết. Hai người đứng đầu thư viện Vinh Hiên nhìn mẹ con ngu ngốc này, lắc đầu không thôi: Nhân phẩm tầm này, còn muốn vào thư viện Vinh Hiên? Nằm mơ đi!

Toàn bộ quá trình thẩm án, dường như không có chuyện của Tiểu Thảo, nàng chỉ trả lời mấy vấn đề đơn giản rồi toàn bộ quá trình đều đứng ở một bên xem diễn. Không đến một canh giờ "Truyền kỳ xử án cổ đại" đã diễn xong. Người xấu bị phán đánh trượng, mẹ con Trương thị đều bị giáo huấn.

Chỉ là khi truy hỏi chuyện tiền tham ô lại nổi lên gợn sóng nho nhỏ. Trương thị kiên trì kẻ lừa đảo lừa mẹ con bà ta ba trăm lượng, kẻ lừa đảo chỉ trời thề chỉ nhận hai trăm lượng, hai người tranh chấp không thôi ở trên công đường. Ngô huyện lệnh mắt sáng như đuốc, nhìn ra ngay biểu cảm của Dư Ba không đúng, vừa thẩm vấn chút, Dư Ba đã ngoan ngoãn khai ra mình giấu một trăm lượng bạc.

Viện trưởng Viên dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn vẻ mặt xấu hổ của gã học trò trước mắt. Bởi vì Dư Phàm nên ông đã gặp học sinh này vài lần, lúc ấy chỉ cảm thấy lòng vụ lợi của học sinh này quá lớn, không nghĩ tới người này tâm tư bất chính tới nông nỗi này. Đi đường ngang ngõ tắt muốn vào thư viện Vinh Hiên cũng thôi đi, mẹ già khó khăn nhọc nhằn tích cóp được bạc không biết quý trọng thì thôi, còn muốn lừa mẹ giấu bạc đi, học sinh này bất hiếu đến mức nào đây? Cho dù tương lai thi được công danh cũng sẽ có thêm một con con sâu làm rầu nồi canh! Viện trưởng Viên vung tay áo ra khỏi nha môn.

Phòng Tử Trấn hàn huyên với huyện lệnh vài câu rồi đưa con gái ra khỏi huyện nha. Dư Hải vẫn luôn chờ ở bên ngoài nha môn vội kéo tay con gái nhỏ hỏi han ân cần, còn vuốt tóc an ủi con gái đừng sợ... Phòng phu nhân chờ ở trong xe ngựa, bảo Lung Linh mời người tới đó. Phòng Tử Trấn nhìn thấy đại nha hoàn bên người phu nhân mới biết được vợ mình cũng tới, trên mặt nhịn không được lộ ra một tia
tươi cười ngây ngốc.

Dư Tiểu Thảo ngồi trong xe ngựa của mẹ nuôi, được đưa về Phòng phủ, bước qua chậu than rồi dùng ngải thảo tắm rửa xua đi đen đủi. Trong lòng Tiểu Thảo cảm thấy mấy thứ này cũng không cần, bởi vì đâu phải nàng chọc phải kiện tụng. Nàng cùng lắm chỉ là một nhân chứng nhỏ mà thôi. Nhưng nàng rất hiểu và cảm động tấm lòng thương con gái của Phòng phu nhân nên rất phối hợp mặc cho mẹ nuôi dày vò.

Hạ Phù Dung bị cô mẫu bỏ lại trong phòng cho khách, nghe được tiểu nha đầu báo lại, thiếu chút nữa xé nát khăn tay trong tay mình. Lại là tiểu - tiện - nhân kia! Vì tiện nha đầu kia, cô mẫu bỏ lại nàng ta đang bị bệnh! Cũng chỉ là một nha đầu nông gia thô bỉ lại đoạt đi tất cả sủng ái yêu thương của cô mẫu. Nàng ta không cam lòng!

Nhưng không cam lòng thì sao? Nàng ta cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu đáng thương mà thôi. Nghĩ đến tình cảnh của mình, Hạ Phù Dung không khỏi rơi lệ lã chã, nàng ta oán hận nghĩ: Nếu tiện nha đầu kia xảy ra chuyện sẽ không ai đoạt cô mẫu với nàng ta nữa nhỉ? Trong mắt Hạ Phù Dung lóe lên tia tàn độc, dùng sức cắn môi dưới!

Dư Tiểu Thảo bị nhận định là "chấn kinh" được cha nuôi mẹ nuôi mời đại phu tới bắt mạch, bốc thuốc an thần, bị bắt uống một bát thuốc đắng chát, ở lại trạch viện của Phòng gia ở thị trấn "quan sát" một ngày.

Trạch viện của Phòng gia ở thị trấn là một tòa đại viện tam tiến tam xuất, nghe nói là trạch viện của một vị Hoàng thương tiền triều sa sút, Phòng Tử Trấn có duyên nên tình cờ mua được, trước cửa treo tấm biển "Phòng phủ". Nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn ở căn nhà đơn sơ trong thôn Đông Sơn kia, dù sao đó cũng là nơi sư phụ đã từng sống, lại gần con gái...

Phòng bên trong phủ viện có hoa viên lớn rất xinh đẹp, còn có một hành lang dài gấp khúc xuyên qua đó, có đình viện giữa hồ, có cầu nhỏ nước chảy, trong phú quý lại lộ ra sự lịch sự tao nhã. Nội viện đan xen chia thành năm viện tinh xảo, lớn nhất là chính viện, nơi vợ chồng Phòng Tử Trấn đang ở. Bên cạnh chính viện có tiểu viện tinh xảo độc đáo, hoa tử đằng trên tường viện nở rộ xinh đẹp kiều diễm, chỉ cách chính viện một cánh cửa nguyệt lượng nên rất tiện lui tới.

Hạ Phù Dung đã nhìn trúng tiểu viện này ngay từ đầu, nhưng lại bị Phòng phu nhân lấy lý do đã có sắp xếp từ chối. Sau khi biết tiểu viện nàng ta nhìn trúng bị cô mẫu cho Dư Tiểu Thảo, hận ý và ghen ghét đối với Tiểu Thảo lại tăng thêm vài phần.

Nha đầu Hạ Phù Dung này còn chưa nhận rõ thân phận của mình sao? Nàng ta bị sắp xếp ở trong viện dành cho khách đã nói lên trong lòng Phòng phu nhân nàng ta cũng lắm chỉ là khách nhà mẹ đẻ tới, Tiểu Thảo mới là tiểu thư Phòng gia thừa nhận!

Kiếp trước, Tiểu Thảo chỉ mới nhìn sân viện xinh đẹp phức tạp như vậy ở trên ti vi. Hôm nay được ở trong đó, hơi có chút cảm giác đi vào lâm viên cảnh điểm cổ đại. Phòng phu nhân thấy nàng lưu luyến mãi trong hoa viên, nhìn mãi không chán, nghĩ tới thân thế của con gái, trong mắt nàng ấy lại toát ra đầy tình yêu thương. Nàng ấy thấy tinh thần của Tiểu Thảo không tồi liền để Lung Linh đưa cô bé đi dạo các viện một chút.

"Phu nhân, nàng tới đây khi nào vậy? Tại sao không để người chuyển lời đánh tiếng trước với ta?" Thấy khuê nữ và bọn nha đầu đều đã ra ngoài, Phòng Tử Trấn ôm chặt vợ mình, hung hăng gặm một miếng trên mặt nàng.

Phòng phu nhân hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, giả vờ tránh đi, nàng ấy xì một tiếng với hắn ta, nói: "Ban ngày ban mặt lại lên cơn thần kinh gì vậy, cẩn thận để khuê nữ nhìn thấy!"

"Không sao cả, khuê nữ có nhìn thấy cũng sẽ giả không thấy thôi! Phu nhân tốt của ta, sao nàng lại tới đây?" Phòng Tử Trấn lại gặm mấy miếng trên mặt vợ, dường như đã làm khuôn mặt non mềm của Hạ thị cũng ửng đỏ.

Phòng phu nhân đẩy mặt hắn ra, còn dùng con ngươi liếc xéo hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Không phải muốn cho chàng một kinh hỉ sao? Ai biết chàng thì hay rồi, đi phủ thành để ta tới một chuyến vô ích! Nếu không phải gặp gỡ khuê nữ của chúng ta ở của hàng dưa hấu, ta ngay cả cửa cũng không mở được, chỉ có thể lưu lạc đến ở nhà trọ."

Phòng Tử Trấn đau lòng nói: "Phu nhân tốt, nàng vất vả rồi! Nào, để ta xoa bóp vai cho nàng!" Vừa nói vừa dùng thủ pháp thuần thục vuốt ve ở trên vai Hạ thị, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu làm việc này.

Phòng phu nhân hưởng thụ mà nheo đôi mắt lại. Trước khi gả cho Phòng Tử Trấn, Những tỷ muội khác phòng ở Hạ gia rối rít nói bậy về hắn ở bên tai nàng. Nói hắn là kẻ đại quê mùa, trông giống như Trương Phi, trên chiến trường giết người như ma, tính tình khẳng định bạo ngược nóng nảy, còn nói hắn tức giận nói không chừng sẽ ra tay đánh người. Lấy hình thể và công phu của hắn, chỉ một quyền nhất định cũng lấy đi nửa cái mạng của nàng ấy, vân vân!

May mắn khi đó nàng không bị những người gọi là tỷ muội đó dọa sợ. Sau khi gả đến đây, Phòng Tử Trấn trông là người thô cứng nhưng tâm tư lại rất tinh tế, hơn nữa vô cùng biết thương thê tử. Những tỷ muội trong nhà đó nhìn có vẻ gả đến chỗ tốt, nhưng trên phải hầu hạ cha mẹ chồng, dưới phiền não chuyện tiểu thiếp thông phòng, suốt ngày đấu tới đấu lui, nhìn cũng đã mệt rồi!

So sánh ra, nàng ấy lại hạnh phúc đến nhường nào! Trượng phu trên không còn cha mẹ, dưới không huynh đệ tỷ muội, càng không có thân thích lằng nhằng gì cả. Hắn lại là người giữ mình trong sạch, đồng liêu đưa mỹ thiếp thiếu nữ đẹp thì nhất quyết không nhận, hai mươi năm qua vẫn chỉ chăm sóc, sống với một mình nàng ấy. Tuy rằng dưới gối không một đứa con, có đôi khi cảm thấy rất cô đơn, nhưng trượng phu trước sau vẫn luôn thương nàng cưng chiều nàng, có người chồng như vậy còn cầu gì khác nữa...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện