Nông Viên Tự Cẩm

Mắc nợ


trước sau

Hầm canh đặc bằng cá thiểu, canh cá trắng như sữa bò sôi sùng sục trong nồi, tỏa ra mùi thơm đậm đà. Lại nhỏ thêm hai giọt nước linh thạch vào trong canh, gia vị chỉ dùng muối. Canh cá vốn đã thơm ngon, lại thêm những gia vị khác nữa sẽ không khỏi có cảm giác vẽ rắn thêm chân. Đổ ra khỏi nồi, rắc lên chút rau thơm, nhỏ lên hai giọt dầu vừng để kích thích khẩu vị ăn uống của người khác.

Dưới ánh mắt mong chờ của Tiểu Thảo và hai nha hoàn, Phòng phu nhân thử uống một hớp nhỏ, hương thơm nồng đậm, hình như đã kêu gọi được “con sâu thèm ăn” trong bụng nàng ấy. Canh cá tươi ngon, thịt cá non mềm, thoắt cái Phòng phu nhân đã ăn sạch một bát canh cá nửa bát thịt cá.

Trân Châu và Linh Lung nắm tay nhau, trong mắt lóe lên nước mắt kích động. Gần đây phu nhân ăn uống không ngon miệng khiến người khác rất lo lắng, mỗi bữa ăn còn không ăn nhiều bằng một con mèo. Nếu như cố gắng ăn, có khi còn mang đến hậu quả trái ngược - vất vả ăn thêm được vài miếng thì lại nôn ra toàn bộ. Phu nhân đã lâu không ăn hết một bát canh, đặc biệt còn là đồ ăn có thịt cá. Hai nha hoàn trung thành với chủ nên còn vui vẻ hơn chính mình được ăn nữa.

Phòng phu nhân dùng khăn lau nhẹ khóe miệng, dư vị tươi ngon vẫn còn trong miệng. Tuy còn muốn uống nữa nhưng lại nhịn xuống. Nàng ấy cũng biết, đồ ăn có ngon đến mấy đều phải có điểm dừng, tránh cho khẩu vị bị ảnh hưởng.

Nhìn Tiểu Thảo lộ ra vẻ mặt vui vẻ từ tâm can, Phòng phu nhân nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mai mượt mà sáng bóng của nàng, ôn nhu nói: “Khổ cho con rồi! Mấy ngày này vì để ta ăn nhiều hơn vài miếng mà bản thân con cũng gầy đi nhiều quá! Mấy ngày qua, nhà con còn bận xây nhà, làm cơm cho ta xong con còn phải về nhà giúp đỡ mẹ con. Thật sự không biết nên cảm ơn con như thế nào nữa…”

“Mẹ nuôi! Người một nhà không phân biệt hai nhà gì cả, người là mẹ nuôi của con, thân thiết giống như mẹ ruột vậy. Bây giờ lại là thời kỳ đặc biệt, không chăm người trước thì chăm ai chứ? Mẹ con còn có Chu thẩm, đại cữu mẫu và bà ngoại con giúp đỡ, con muốn cũng không xen chân vào được! Mẹ nuôi, lời này người nói quá khách khí, con sẽ giận đó!” Tiểu Thảo cố ra vẻ tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như khỉ!

Phòng phu nhân cười nói: “Được rồi, được rồi! Là mẹ nuôi sai, con nói đúng, người một nhà không cần khách khí! Con bận làm việc đến trưa, về nhà nghỉ ngơi đi. Ta cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát…”

Dư Tiểu Thảo đỡ mẹ nuôi nằm trên giường, lại lấy chăn gấm mỏng đắp lên người nàng ấy, nhìn nàng ấy khép mắt lại mới rón rén rời khỏi phòng, thấp giọng nói với Linh Lung: “Nhớ để ý thời gian, đừng để mẹ nuôi ngủ quá lâu, tránh cho buổi tối ngủ không được sẽ khó chịu!”

Linh Lung đồng ý, đưa nàng ra khỏi phòng. Sau khi quay về, thấy phu nhân nhà mình lại mở hai mắt ra bèn cười nói: “Phu nhân, người có phúc thật đó, tiểu thư là một người rất hiếu thuận!”

Phòng phu nhân mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Chuyện đời này tướng quân nhà ngươi làm đúng nhất chính là nhận Tiểu Thảo làm nghĩa nữ! Đứa nhỏ này là một ngôi sao mang điềm tốt, ngay cả Tôn đại phu cũng khen một vài toa thuốc của con bé có giúp đỡ rất lớn với thân thể của tướng quân! Nếu như không phải con bé mỗi ngày đều không sợ phiền phức, biến đổi toa thuốc cho chúng ta điều dưỡng thân thể, đời này của ta chỉ sợ khó mà có được đứa con của chính mình!”

Linh Lung vội nói: “Tiểu thư tốt như vậy, cố tình lại để cho người và tướng quân gặp được, đây cũng là phúc của người đó!”

Phòng phu nhân chậm rãi gật đầu, hai tay đặt lên bụng mình, khóe miệng cong lên một nụ cười hiền lành: Đứa bé này làm sao mà không có phúc cho được? Còn chưa ra đời đã có một người chị một lòng với nó. Có lẽ, đứa con đời này của nàng ấy có một người chị thấu tình đạt lý như Tiểu Thảo làm bạn, nàng ấy đã yên tâm rồi!

Tiểu Thảo về đến nhà, thấy các chú bác tới giúp đỡ đang ngồi ăn cơm trưa khí thế ngất trời. Bãi đất trống bên cạnh, chỉ mới vài ngày mà tường gạch đã được xây cao cỡ một người, nhìn vừa bền chắc vừa khí phái. Ở thôn Đông Sơn, trừ nhà trưởng thôn ra, không có nhà thứ hai dám xây nhà ngói tường gạch. Lúc xe gạch đầu tiên đưa đến nhà Dư Hải, người trong thôn đã nghị luận không thôi.

Có người nói sau khi Dư Hải ra ở riêng thì bán đồ kho, rồi lại bán rau củ trước vụ, còn bán dưa hấu nữa, xem ra kiếm được không ít bạc, chứ không thì sao lại chịu bỏ ra số tiền lớn xây nhà ngói tường gạch chứ?

Dư lão đầu ăn xong cơm trưa chuẩn bị đến nhà cũ giúp đỡ, ra ngoài gặp được một ông bạn già bình thường quan hệ khá tốt. Ông bạn già kia thấy ông cười đến mắt đầy nếp nhăn thì cao giọng nói: “Lão Dư à, lại đến giúp đỡ con trai thứ à? Lão Nhị nhà ông cũng thật là, lên núi có thể săn thú, xuống biển có thể bắt hải sản, làm ruộng làm ăn, không cái gì làm khó hắ được! Lão Dư, ông sau này chỉ chờ kê cao gối hưởng phúc thôi!”

Dư lão đầu rất thích nghe lời này. Con thứ hai xây nhà mới, ông cũng mừng thay cho nhà nó. Nhà ngói tường gạch, năm gian nhà, còn có nhà kề, tuy giàn giáo còn chưa dựng xong nhưng khẳng định tương lai nhìn thấy nhất định rất khí phái! Tuy ông không ở nhà cũ nữa, nhưng vừa nhắc đến đứa con thứ hai, ai lại không giơ ngón cái lên chứ? Dư lão đầu ông cũng nở mày nở mặt lắm đấy!

“Còn không phải sao! Vốn lúc ra ở riêng, trên khế ước viết mỗi tháng chỉ cần gửi ít lương thực phụ về là được! Lão Nhị là một người thấu tình đạt lý, cuộc sống tốt hơn cũng không quên gửi đồ về cho ta. Tự động đổi lương thực phụ mỗi tháng thành lương thực chính, hơn nữa còn gửi năm lượng bạc tiền bán được đồ ăn nữa! Khụ! Thôn chúng ta ăn cơm đều là tự mình lo, ăn cá cũng phải ra biển đánh, lấy đâu ra nhiều tiền bán đồ ăn như vậy? Ta bảo trả lại cho nó, lão Nhị còn từ chối, nói là để cho ta tích góp, sau này muốn mua
thêm cái gì cũng không thiếu tiền!” Trong giọng nói của Dư lão đầu không khỏi có chút khoe khoang.

Vốn nghĩ rằng trải qua sự việc kia, cả nhà lão Nhị sẽ xa cách với ông, không ngờ rằng cả nhà lão Nhị vẫn luôn hiếu thuận với ông, mỗi tháng còn lén cho ông năm lượng bạc. Sau khi ông biết bộ mặt thật của Trương thị, vì lão Tam và con gái nhỏ, ông vẫn luôn trải qua cuộc sống bằng mặt không bằng lòng.

Nhưng mà ông không để cho Trương thị một mình độc quyền quyết định việc nhà nữa, lúc nên đưa ra quyết định mấu chốt ông tuyệt đối không nhân nhượng. Bạc lão Nhị cho, ông cũng lén lút tích góp. Ông không chỉ có hai đứa con là lão Tam và con gái nhỏ, ông còn một đứa con gái đã gả đi xa nữa!

Ôi! Con gái lớn hẳn là vẫn còn oán ông nhỉ? Mười mấy năm trôi qua, trừ lúc lão Nhị cưới vợ, con bé có về nhà một lần, nhiều năm như vậy cũng không trở về nhà mẹ đẻ thêm lần nào nữa. Lần đó, con bé cũng chỉ nói chuyện với lão Nhị, còn đối xử cực kỳ xa cách với những người khác!

Cũng khó tránh, một người hiếu thắng như con gái lớn lại bị Trương thị gả đến một nơi đất đá khô cằn, lại còn gả cho một kẻ góa vợ lớn hơn con bé nhiều tuổi. Lúc ấy, sao đầu óc ông mê muội thế nhỉ? Sao lại tin lời Trương thị, không hỏi thăm cẩn thận một chút chứ? Chờ lúc kiệu hoa tới cổng thì đã quá trễ rồi… Ôi! Bây giờ nghĩ lại, ông thật sự rất có lỗi với Thúy Vân, hại hai đứa con của nàng ấy…

Nói đến Đông Bắc, lần trước khi ông lên thị trấn nghe được khách thương bên đó nói, mùa xuân và mùa hè ở Đông Bắc không có một trận mưa, đây là điềm báo của hạn hán! Không biết cuộc sống hiện giờ của con gái lớn như thế nào… Không được, ông phải nhờ người đưa tin qua đó hỏi thăm tình hình, nếu thật sự gặp phải hạn hán, ông muốn nói với con gái lớn: Tuy mẹ con không còn nữa, nhưng đây vẫn là nhà mẹ đẻ con.

Dư lão đầu chào hỏi hương thân suốt quãng đường đi đến nhà cũ. Đầu tiên thấy cháu họ Dư Giang và cháu trai lớn đang bận thu hải sản. Trước mặt hai người có một đội ngũ xếp hàng thật dài, trừ thôn dân thôn Đông Sơn còn có vài gương mặt lạ mặt người làng chài Ngạo ở bên cạnh.

Bởi vì người phụ trách thu hải sản của làng chài Ngạo không chỉ tăng loạn giá cả mà còn thu hải sản không được kiểm tra kỹ càng, cũng không bảo quản thỏa đáng, thường xuyên bị thối hỏng, bị người phụ trách của xưởng Chu gia xóa điểm thu mua. Cho nên người làng chài Ngạo cũng chạy kịp mười mấy dặm đường, đến thôn Đông Sơn bán hải sản.

Tuy là thu hải sản, nửa cân chỉ có vài văn tiền, nhưng vẫn khó chống lại việc thu hải sản số lượng lớn. Ông tính toán trong lòng một chút, cả nhà lão Nhị thu hết hải sản, một ngày cũng có thể kiếm được mấy lượng bạc. Dư Giang một ngày cũng có thể kiếm được hơn một lượng nhỉ?

Ôi! Nếu không phải do Trương thị làm việc rơi vào đường cùng, không chừng lão Nhị sẽ nể tình thân, để Đại Sơn làm công việc nhẹ nhàng này của Dư Giang, còn tốt hơn phải đi đánh cá nhiều! Uổng công Đại Sơn có sức lực mà kỹ thuật đánh cá còn không bằng ông, một ngày xuống nước mệt sống mệt chết không kiếm được mấy đồng tiền… Bây giờ nói gì cũng vô dụng cả thôi, Trương thị đã làm những việc kia, đừng nói lão Nhị giúp đỡ Đại Sơn, không giận lây nó đã không tệ rồi!

Dư lão đầu nhìn thấy người trong sân đang ăn cơm khí thể ngất trời, mùi thịt nồng đậm theo gió thổi đến. Dư lão đầu giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Bữa cơm xây nhà của lão Nhị cũng đầy đủ quá nhỉ? Có thịt hầm không nói, còn coi chè đậu xanh ướp lạnh như nước uống. Có tiền cũng đâu cần tốn kém như vậy, lần sau phải nhớ nhắc nhở nó mới được! Dư lão đầu cũng không vào sâu, chỉ gật đầu với Dư Hàng chào ông, cầm xẻng lên bắt đầu xúc bùn!

Thời này không có bê tông, dính gạch đều là dùng đất sét có tính dính khá cao, trộn lẫn rơm rạ đã băm nát, xây thành nhà cũng rất vững chắc! Dư lão đầu tự biết mình nợ người con thứ hai, từ ngày đầu tiên Dư Hải xây nhà đã đến giúp đỡ rồi. Hơn nữa từ đó đến giờ cũng không ăn cơm ở đây, có vẻ làm như vậy mới bớt được sự áy náy trong lòng ông.

Dư Hải ăn xong cơm trưa cũng ra ngoài giúp đỡ mọi người, vừa ra đã thấy Dư lão đầu đội nắng làm việc. Dư Hải vội đội nón lá trên đầu mình lên đầu người cha già, nói: “Cha, sao cha đến sớm thế? Bây giờ mặt trời nóng rát, chờ buổi chiều muộn thời tiết mát mẻ hơn rồi làm cũng không muộn mà!”

“Mùa hè mà, nói trời mưa, có khi một lát nữa sẽ mưa luôn đó! Nhân lúc trời đẹp thì tranh thủ xây nhà thôi. Hai gian nhà cũ ở bên cạnh không muốn xây xong trước khi vụ thu hoạch đến sao? Ông trời cũng không đợi người, ta là ngư dân đã quen phơi nắng, chút nắng này tính là gì đâu?” Dư lão đầu lau mồ hôi, tiếp tục làm việc hăng say.

Những người khác thấy vậy, tất nhiên cảm thấy ngại vì đã nghỉ ngơi. Liễu Phái leo lên giàn giáo làm từ cây trúc vừa phết bùn lên gạch vừa nói: “Dư thúc, thúc đừng lo lắng! Hôm nay bọn ta về nhà muộn một chút, tường nhà sẽ xây xong hết thôi! Ngày mai làm xà nhà chắc là không thành vấn đề!”

Dư lão đầu nhổ một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, không ngừng cầm xẻng xúc bùn vào trong giỏ trúc, gật đầu nói: “Ừ! Tranh thủ ngày mai làm xà nhà! Lão Nhị, làm xà nhà là chuyện quan trọng, pháo đã chuẩn bị chưa? Đồ ăn mời khách đã mua đủ chưa?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện