Nông Viên Tự Cẩm

Phục vụ


trước sau

Ngày hôm sau, Dư Hải dùng xe ngựa đưa Dương Quận vương bị thương trở về thị trấn. Dư Tiểu Thảo đánh xe lừa đi theo phía sau, trên xe chở đầy con mồi ngày hôm qua. Con lừa Tiểu Hôi được nuôi đến béo tốt khỏe mạnh, con ngựa bình thường cũng không sánh bằng nó. Đã từng có người ra giá cao muốn mua Tiểu Hôi, nhưng đều bị Dư Tiểu Thảo cứng rắn từ chối.

Đến thị trấn, Dư Hải đưa con mồi đến Trân Tu Lâu. Con gấu đen to lớn trên xe lừa hấp dẫn ánh mắt của dân chúng trên thị trấn. Không đợi xe đến Trân Tu Lâu, đã có rất nhiều người đến đặt trước tiệc món ăn hoang dã. Nhất là người hỏi giá chân gấu nối liền không dứt. Đừng thấy trấn Đường Cổ không lớn, người có tiền cũng không ít đâu.

Vừa nghe nói chân gấu đã bị Dương Quận vương giữ lại, những người đó không thể không bỏ qua mà muốn thứ khác, đặt trước thịt gấu. Thịt gấu có thể bổ hư, cường gân cốt, chữa bệnh tê chân, tay chân hoạt động khó khăn, co cơ cấp tính, hương vị cũng không tệ. Quan trọng nhất là, thịt gấu không phải muốn ăn là ăn được. Lần trước săn được gấu cũng đã cách lần này một năm rưỡi rồi. Loại nguyên liệu nấu ăn có thể gặp không thể cầu này, đương nhiên không lo bán không được.

Hơn ba trăm cân thịt gấu, chưa tới hai ngày đã được đặt trước toàn bộ. Nai, dê rừng, hươu còn lại đều được để vào hầm băng. Có những món ăn hoang dã này, mức tiêu thụ của Trân Tu Lâu lại bắt đầu cao lên, những tửu lâu khác trên thị trấn thấy thế thì không ngừng đỏ mắt. Nhất là chưởng quỹ của cửa hiệu lâu đời Phúc Lâm Môn đang không ngừng hối hận vì ban đầu đã làm sai, nếu không phải ông ta ham rẻ hạ thấp giá cả, bây giờ làm ăn thịnh vượng đã là Phúc Lâm Môn rồi... Trên đời không có thuốc hối hận, mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm vì quyết định của mình.

Dư Tiểu Thảo và cha chia ra hai đường. Dư Hải đến Trân Tu Lâu, còn nàng đánh xe ngựa chở Dương Quận vương đến biệt viện của Tĩnh Vương phi.

Tĩnh Vương phi vừa nghe nói con trai nhỏ bị thương, suýt nữa bị dọa sợ đến sinh bệnh. Bà ấy vội vàng gọi thái y đến chữa trị cho Chu Tuấn Dương, nghe thấy kết quả sau này hai tay sẽ không thể vận động mạnh được nữa. Con trai nhỏ từ nhỏ đã cực khổ rèn luyện võ công, nếu như hai tay không thể sử dụng sức được nữa, vậy có khác nào bị phế đâu? Tĩnh Vương phi không chịu tin, lại mời Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường đến, kết quả đưa ra cũng không khác nhau là mấy. Tĩnh Vương phi nghe thế, lập tức che ngực ngất đi.

Tôn đại phu lại vội vàng cứu chữa cho Tĩnh Vương phi. Cũng may hai năm nay thân thể của Tĩnh Vương phi đã điều dưỡng không tệ, chỉ là vì nhất thời quá đau buồn không thở nổi mới ngất đi thôi. Tôn đại phu dùng ngân châm đâm một cái lên huyệt nhân trung của bà ấy, Tĩnh Vương phi lập tức tỉnh lại.

Nghĩ đến con trai nhỏ vì săn thú mà trở thành người tàn phế, Tĩnh Vương phi hết sức đau buồn, khóc như hoa lê ướt mưa, cực kỳ thảm thương. Chu Tuấn Dương bị thương hai cánh tay còn phải an ủi mẫu phi: "Mẫu phi, cánh tay của con trai chỉ là tổn thương gân cốt thôi, không có nghiêm trọng như bọn họ nói đâu. Dưỡng bệnh một khoảng thời gian sẽ không sao rồi."

"Thái y và Tôn đại phu đều nói, sau này hai cánh tay của con ngay cả thùng nước cũng không xách nổi nữa. Sau này con phải làm sao đây? Hu hu... Con nói xem con rảnh rỗi đi săn cái gì chứ? May là chỉ bị thương cánh tay mà thôi, lỡ như bị dã thú... Con muốn mẫu phi sống thế nào được đây!" Tĩnh Vương phi khóc đến không thở được, trong lòng không khỏi có chút oán trách người của Dư gia, sao lại dẫn Dương Nhi của bà ấy đến một nơi nguy hiểm vậy được chứ?

Tĩnh Vương phi không ngừng rơi nước mắt, ai cũng không an ủi được.

Tôn đại phu do dự một lúc, cuối cùng mở miệng nói: "Vương phi nương nương, thật ra chuyện bị thương gân cốt rồi khỏi hẳn, cũng không phải là không có..."

"Cánh tay của con trai ta có thể hồi phục sao?" Trên mặt Tĩnh Vương phi còn mang theo nước mắt, không ngừng hỏi han, trong đôi mắt chứa nước mắt tràn đầy mong đợi.

"Chân của một thôn dân trong thôn Đông Sơn đã từng bị gấu đen gây thương tích, gân mạch hư hại còn nghiêm trọng hơn cả cánh tay của Quận vương. Nhưng mà bây giờ đã hồi phục rất tốt rồi, đi bộ chạy nhảy không khác gì người bình thường, cũng có thể làm việc nặng..." Mỗi lần Tôn đại phu nghĩ đến thương tích của Dư Hải, đều cảm thấy đó là một kỳ tích.

Tĩnh Vương phi giống như túm được cọng rơm cứu mạng, luôn miệng hỏi: "Người đó là ai? Có phải trong nhà hắn có bài thuốc bí truyền gì đó không? Nhanh, nhanh đi tìm hắn, chúng ta mua phương thuốc của hắn, bao nhiêu bạc chúng ta cũng đồng ý, chỉ cần có thể trị khỏi cánh tay của con ta....”

Chu Tuấn Dương cảm nhận được rõ ràng tình cảm tràn đầy quan tâm và tình thương của mẹ từ mẫu phi, chính là tình thương của mẹ vĩ đại không mong nhận lại này, đã để lại một chút ấm áp trong đáy lòng u ám lạnh như băng của hắn, giúp hắn không bị lạc bên trong những cảm xúc tiêu cực kia.

Hắn dùng cánh tay bị thương nhẹ nhàng ôm mẫu phi vào lòng. Trên cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, nhưng vẫn không thể che đi ấm áp truyền tới từ sâu trong đáy lòng, hắn nhẹ giọng nói: "Người Tôn đại phu nói con biết, mẫu phi cũng biết nữa."

"Mau buông ra, cẩn thận cánh tay của con..." Tĩnh Vương phi bị con trai ôm chặt vào lòng cứng người không dám cử động, rất sợ đụng đau con trai: "Con nói ta cũng biết người đó hả? Ai vậy?"

Chu Tuấn Dương thu tay về, trong nụ cười nhiều hơn vài phần dịu dàng: "Chính là người bị mẫu phi giận cá chém thớt phạt đứng ở bên ngoài, Dư Tiểu Thảo đấy. Cha nàng đã từng bị gấu đen cắn bị thương chân, bây giờ không phải đã khỏi rồi sao?"

Nhắc tới chuyện này, Tĩnh Vương phi lại không nhịn được muốn tức giận: "Cha của Dư Tiểu Thảo này cũng vậy nữa, mình từng bị gấu đen cắn bị thương, còn dẫn con vào núi Tây Sơn săn thú, rốt cuộc có âm mưu gì vậy? Nếu không phải nể mặt hắn là cha của Tiểu Thảo, chắc chắn đã trị tội hắn rồi!"

"Mẫu phi, con đã nói rồi, là do con kiên quyết muốn vào núi săn thú. Người ta cũng có lòng tốt, sợ nhi tử lạc đường trong núi rừng, mới chủ động yêu cầu dẫn đường cho con! Nếu không phải do hắn có kinh nghiệm đi săn phong phú, nói không chừng lúc này nhi tử vẫn còn loanh quanh trong núi rừng đó!" Chu Tuấn Dương tốt bụng giải vây cho Dư Hải.

Nhắc tới chuyện này, Tĩnh Vương phi lại bắt đầu tràn đầy nước mắt: "Dương Nhi, sau này không được dọa sợ mẫu phi
như vậy nữa! Con nói xem nếu như con gặp chuyện không may, mẫu phi cũng sống không nổi nữa..."

"Không phải con không sao cả ư?" Đối mặt với nước mắt của Tĩnh Vương phi, Chu Tuấn Dương cảm thấy vô lực.

"Sao lại không có sao được? Cánh tay cũng đã như vậy rồi, còn nói là không sao? Có phải bị dã thú cắn bị thương khắp người mới gọi là có chuyện không hả?" Tĩnh Vương phi thật muốn hung hăng đánh con trai nhỏ không đỡ lo này một cái, nhưng lại đau lòng vì hai cánh tay đang sưng lên của hắn.

Chu Tuấn Dương vội nói: "Mẫu phi, người có muốn kêu Dư Tiểu Thảo vào không, hỏi thử nàng xem sao chân của cha nàng có thể khỏi được vậy?"

Tĩnh Vương phi nghe vậy, xoa xoa nước mắt, vội vàng không ngừng gật đầu nói: "Đúng, đúng! Mau gọi Tiểu Thảo vào đây, hỏi xem có phải trong nhà con bé có thuốc trị liệu gân cốt gì đó không."

Mai Hương trả lời một tiếng, vội vàng đi ra cửa, nói với Dư Tiểu Thảo đang đứng ngoài hành lang nhàm chán đá đá gạch dưới chân: "Dư cô nương, Vương phi bảo ngài vào đó ạ!"

Dư Tiểu Thảo bưng thuốc mỡ vừa sắc lúc sáng, theo sau Mai Hương vào cửa, thỉnh an Tĩnh Vương phi đang đỏ mắt.

Tĩnh Vương phi vẫn còn khó chịu, mặt không thay đổi nói: "Đứng lên đi!"

Dư Tiểu Thảo biết Tĩnh Vương phi đang giận cá chém thới. Tiểu Quận vương vì cứu cha nàng mới bị thương, đừng nói bị lạnh nhạt, cho dù đánh nàng một trận nàng cũng phải chịu. Thấy Tĩnh Vương phi không có ý nói chuyện, nàng nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Vương phi nương nương, cánh tay của tiểu Quận vương... Nên đổi thuốc rồi..."

Nàng vừa dứt lời, Tĩnh Vương phi đã vội vàng hỏi một câu: "Thuốc trên cánh tay Dương Nhi là do ngươi bôi à? Lúc đầu trị thương cho chân của cha ngươi, có phải cũng dùng thuốc này không?"

Dư Tiểu Thảo vội vàng không ngừng gật đầu nói: "Bẩm Vương phi nương nương, chân của cha ta vừa uống thuốc của Tôn đại phu, vừa bôi thuốc mỡ này, bôi ngoài da kết hợp với điều trị ở bên trong mới khỏi được!"

Tôn đại phu và thái y, hình như đều cảm thấy hứng thú với thuốc mỡ trong cái bình nàng đang cầm trên tay. Tôn đại phu cố nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa mở miệng nói: "Dư cô nương, có thể cho lão phu nhìn thử thuốc mỡ trên tay ngươi không?"

Dư Tiểu Thảo cũng không sợ bị ông ấy nhìn ra cái gì, bởi vì thuốc mỡ của nàng thật sự được phối để trị thương gân cốt, nhưng nếu thiếu đi yếu tố quan trọng nhất là nước linh thạch, thuốc mỡ sẽ trở thành gân cốt cao cực kỳ bình thường hay bán ngoài chợ.

Tôn đại phu và thái nhận lấy bình thuốc, cùng nhau nghiên cứu dược tính của thuốc mỡ. Thảo luận một lát, phát giác thành phần bên trong cực kỳ bình thường.

Nhưng mà, Tôn đại phu cảm thấy, có một thành phần bên trong có thể kích hoạt dược tính, phát huy tác dụng của những vị thuốc khác đến mức tối đa. Có lẽ vì có thành phần đó, cho nên những vị thuốc bình thường đến không thể bình thường hơn, lại có thể chữa khỏi chân cho Dư Hải.

Tôn đại phu muốn hỏi thử thành phần đó là gì, nhưng nghĩ lại, đây là bài thuốc bí truyền của người ta, có thể cho ông ấy nhìn thuốc mỡ một chút đã không tệ rồi, còn hỏi người ta thuốc mỡ này làm thế nào, không phải sẽ khiến người ta khó xử sao?

Tĩnh Vương phi thấy thái y và Tôn đại phu nghiên cứu một lúc lâu, lòng như lửa đốt hỏi: "Sao rồi? Thuốc này đúng bệnh không? Có thể trị khỏi thương tích của Dương Nhi không?"

Tôn đại phu trả thuốc mỡ cho Dư Tiểu Thảo, gật đầu nói: "Thuốc mỡ này rất có lợi cho thương tích của Dương Quận vương, nếu uống cùng với thuốc khai thông gân mạch, thương tích của Dương Quận vương chắc chắn tám phần có thể khỏi."

Chắc chắn tám phần? Mặc dù Tĩnh Vương phi không hài lòng lắm, nhưng so với khi nãy thái y và Tôn đại phu phán tử hình hai cánh tay của con trai, thế này đã coi như không tệ rồi!

"Tiểu Thảo, mau thay thuốc cho Dương Nhi đi!" Giọng nói của Tĩnh Vương phi ôn hòa hơn nhiều. Bà ấy cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nhưng mà quan tâm quá sẽ bị loạn, bất thình lình nghe nói hai cánh tay của con trai nhỏ bị phế, khó tránh khỏi sẽ giận cá chém thớt với người khác. Đây là tình yêu thương con của một người mẹ, có thể thông cảm.

Dư Tiểu Thảo nhờ Mai Hương đem tới một chậu nước ấm, lúc đưa lưng về phía mọi người, nàng ngâm đá ngũ sắc trong tay vào nước ấm. Tiểu Bổ Thiên Thạch phối hợp thả chút linh lực vào trong nước, nước ấm biến thành nước linh thạch.

Dư Tiểu Thảo bưng chậu nước để lên cái bàn bên cạnh Dương Quận vương, nhẹ giọng nói: "Cởi quần áo ra đi!"

Lúc Lưu tổng quản cởi áo ngoài ra, bên trong chỉ còn cái áo ngắn không có tay. Hai nha hoàn Mai Hương và Lan Hương đều hơi đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác. Dư Tiểu Thảo là một công dân thế kỷ hai mươi mốt, mùa hè nhìn thấy đàn ông cởi trần chỉ mặc quần cộc đã quen rồi, huống chi người ta còn mặc “áo lót lớn”nữa!

Dư Tiểu Thảo mặt không đổi sắc, cực kỳ bình tĩnh dùng vải xô rửa thuốc mỡ trên cánh tay tiểu Quận vương, rồi bôi lên một lớp thuốc mỡ thật dày.

"Có cần quấn lại bằng vải thưa không? Nếu như không cẩn thận quẹt trúng đâu đó, không phải thuốc sẽ trôi mất sao?" Tĩnh Vương phi ở một bên lo lắng nói.

Quấn lên thì cũng được! Nếu người thân của người bệnh đã yêu cầu, đương nhiên Dư Tiểu Thảo sẽ không từ chối. Nàng lấy vải thưa quấn cánh tay tiểu Quận vương giống như xác ướp, khuỷu tay cũng không thể cong lại được luôn. Dư Tiểu Thảo nhìn hai cánh tay của Chu Tuấn Dương cứng đờ để ở hai bên người, trong lòng cười đến nghiêng ngửa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện