Nông Viên Tự Cẩm

Chuyện đồng áng vào vụ mùa


trước sau

Tiếp theo là chờ đợi ngày phát bảng công bố thành tích. Trung tuần tháng Ba sẽ biết được danh sách đủ tư cách tham gia thi Phủ. Tên của ba bạn nhỏ đều xếp ở những vị trí đầu tiên. Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng danh sách một chút, phát hiện tiểu thúc Dư Ba cũng có tên.

"Tiền Văn ca ca, huynh cũng tới xem bảng đi! Nhị tỷ ta đã chen vào đó rồi, bảo tỷ ấy xem giúp huynh một chút!" Giọng nói của Tiểu Thạch Đầu vang lên ở sau lưng, Tiểu Thảo lại tìm từ trên xuống dưới một lần nữa, nhìn thấy thành tích của Tiền Văn ở phía sau cách đệ đệ không xa lắm.

Nàng gắng sức chen ra từ trong đám người, sau khi tìm được tiểu đệ thì cười vỗ bờ vai của cậu bé nói: "Thi không tệ, còn nằm trong số hai mươi cái tên đầu tiên nữa! Tiếp tục cố gắng nhé, chỉ một thời gian ngắn nữa nhà chúng ta có thể có một Tú tài nhỏ."

Tiền Văn mỉm cười tao nhã, nói: "Chúc mừng Tiểu Thạch Đầu!"

Dư Tiểu Thảo cười nói: "Tiền Văn, ta cũng nhìn thấy tên huynh. Chúc mừng huynh! Khi đến Phủ thành thi, nhờ huynh trông nom Thạch Đầu nhà chúng ta nhiều chút."

Tiền Văn tựa như đã sớm biết kết quả, cũng không biểu lộ ra vẻ gì gọi là vui sướng rất lớn cả, chỉ gật đầu nói: "Dựa vào quan hệ giữa hai nhà chúng ta, muội không cần nói ta cũng sẽ làm như vậy."

Hàn huyên cùng Tiền Văn một lát, Dư Tiểu Thảo bèn đưa theo tiểu đệ trở về thôn Đông Sơn. Thời gian từ giờ đến kỳ thi Phủ chưa đến một tháng, sau khi công bố bảng tên, thư viện Vinh Hiên chỉ cho các học sinh hai ngày nghỉ. Đã là trung tuần tháng Ba, rau củ đã lớn, cần nàng trở về gây giống, nếu cứ tiếp tục chậm trễ sợ sẽ không kịp. Nhân hai ngày này, nàng chuẩn bị sẽ trồng rau trong toàn bộ vườn, sau đó mới giao lại cho cha và mọi người quản lý thật tốt.

Lúc trở lại thôn Đông Sơn, nàng nhìn thấy không ít ngựa ngừng trước cửa nhà mình, vừa vào cửa nhìn một cái, quả nhiên là Dương Quận vương giá lâm.

Chu Tuấn Dương uống trà thuần hương, lá trà là Bích Loa Xuân cao cấp tự mang tới. Dùng nước của Dư gia pha với lá trà cho nên hương vị rất khác so với những nơi khác. Đồ ăn của Dư gia cũng như vậy, cho dù là cơm trắng, hương vị cũng ngon hơn rất nhiều. Chẳng lẽ nước trong giếng của Dư gia khác với những nơi khác?

Rũ mắt ưu nhã phẩm trà, khí chất phiên nhược kinh hồng*, dung nhan trong trẻo lạnh lùng tuấn mỹ... Tiểu viện đơn sơ này cũng tựa như trở nên sinh động hơn. Một lần nữa Dư Tiểu Thảo lại phải kinh diễm!

(*) Phiên nhược kinh hồng: Nhẹ nhàng bay vút như chim hồng khi qua biển

Nghe được động tĩnh, Chu Tuấn Dương ngước mắt nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Thảo, lòng cũng bỗng trở nên nhẹ nhõm thoải mái. Hắn nâng cánh môi cười nhạt, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thạch Đầu thi huyện sao rồi? Có tên trên bảng không?"

Tiểu Thạch Đầu cướp lời nói: "Có! Đã có tên trong danh sách những người thi Phủ!"

Trong lòng Dư Hải và Liễu thị vốn đang lo lắng, cuối cùng trên mặt cũng có thể nở nụ cười xán lạn. Vợ chồng Dư Thải Phượng cũng vội chúc mừng bọn họ. Dư Hải khiêm tốn nói: "Đây mới là trận đầu, sau còn hai vòng nữa chưa biết sẽ như thế nào đây. Trước vẫn không nên vui mừng quá. Thạch Đầu, không thể kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng."

Tiểu Thạch Đầu dùng sức gật đầu một cái. Liễu thị cười không ngừng, nói: "Đói bụng rồi đúng không? Mẹ đi làm đồ ăn ngon cho các con!"

Dư Tiểu Thảo muốn đi theo giúp đỡ nhưng Liễu thị lại nói với nàng: "Có Yến Nhi đây rồi, con đi trồng hạt giống rau củ đi. Trong lúc con không ở đây, nhà đã cày lại đất, bón phân cho thêm màu mỡ, giờ chỉ chờ gieo giống thôi."

Dư Hải cũng nói theo: "Còn có hạt giống dưa hấu nữa, cũng nên ngâm rồi. Vốn dĩ cha định ngâm trước nhưng mẹ con nói sợ cha làm không tốt sẽ khiến ngày thu hoạch bị chậm trễ. Mấy ngày này liên tục nhận được đơn đặt hàng từ Phủ thành, hy vọng chúng ta có thể trồng nhiều dưa hấu một chút."

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Vậy hơn mười mẫu đất trong thôn đều trồng dưa hấu đi ạ! Thôn trang ở ngoại ô trấn Đường Cổ thì trồng ngô. Đúng rồi, cha, mùa thu năm trước thôn trang không trồng gì cả, nhóm tá điền chắc cũng không dễ dàng đúng không?"

Dư Hải gật gật đầu, nói: "Đúng là rất không dễ dàng. Không riêng gì thôn trang chúng ta, những nơi khác cũng đều giống nhau, chỉ hơi khá hơn thôn Đông Sơn chúng ta một chút. Việc chúng ta có thể làm chỉ có thể là phải miễn tô cho bọn họ mà thôi."

Phần lớn nhân dân đều không có thừa lương thực, phải dựa vào lương thực mùa thu thu để vượt qua trời đông giá rét và thời kỳ giáp hạt. Tuy nói triều đình đã phát chút lương thực cứu tế, trong trấn cũng có lương thực bán ra với giá ổn định nhưng số nhà không mua nổi lương thực vẫn còn rất nhiều. Cho nên, đầu xuân, số gia đình phải bán nhà, bán đất, bán con cũng nhiều lên.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Chờ tiểu đệ thi Phủ xong, chúng ta sẽ trồng ngô. Hơn một trăm mẫu đất ở thôn trang cần không ít nhân công xới đất, bón phân, gieo giống và quản lý nữa. Những nông dân đó khẳng định không có đủ lương thực chống đỡ đến ngày thu hoạch ngô. Không bằng, chúng ta coi như thuê những người nông dân đó, làm nhiều được nhiều, nếu làm tốt còn có thêm tiền thưởng. Cha xem như vậy được chưa?"

"Biện pháp này được đó. Chúng ta hãy lập ra kế hoạch trước, qua hai ngày nữa cha và cô phụ của con sẽ đến thôn trang trưng cầu ý kiến mọi người." Dư Hải cảm thấy việc này rất có tính khả thi.

Chu Tuấn Dương chen vào một câu: "Gia cũng mua chút đất ở gần trấn Đường Cổ. Giờ đang cần thuê người quản lý. Việc này, cũng giao cho ngươi làm!"

Dư Tiểu Thảo cảm thấy kỳ quái nói: "Tiểu Quận vương, ngươi nghĩ gì mà lại đi mua đất ở Đường Cổ? Mua bao nhiêu? Cũng để trồng ngô sao?"

"Đây là ý của Hoàng thượng! Năm trước, những thôn trang trồng ngô trong Kinh cũng bị nạn châu chấu, nhưng khi bộ Hộ tính toán sản lượng lại thua rất xa sản lượng ngô của nhà các ngươi. Ý của Hoàng thượng và Bộ Hộ là muốn thực nghiệm so sánh ở Kinh thành và Đường Cổ, xem đất đai nơi nào thích hợp gieo trồng ngô hơn." Chu Tuấn Dương nhận hoàng mệnh, chuẩn bị thường trú ở Đường Cổ. Ruộng thí nghiệm trong kinh giao lại cho mấy lão gia hỏa của bộ Hộ kia rồi.

Dư Tiểu Thảo nhướm mày, thầm nghĩ: Không có nước linh thạch của bổn cô nương, chăm sóc ruộng thí nghiệm ở Kinh thành đến mệt chết cũng không sánh được Đường Cổ. Thế này có được tính là nàng đã giúp đỡ tiểu Quận vương lập công hay không đây!

Nhưng nàng vẫn nói
rất đúng trọng tâm: "Kỳ thật ngô rất dễ trồng, đối với loại đất nào cũng có thể thích ứng rất tốt. Năm trước nhà ta cũng chỉ trồng trên đất cát, không phải sản lượng vẫn rất cao sao?"

Chu Tuấn Dương gật đầu một cái, mắt phượng hơi biến đổi, nói: "Hoàng thượng nói, nhà ngươi có kinh nghiệm trồng ngô thành công, ruộng thí nghiệm ở hai nơi đều cần các ngươi chung tay giúp đỡ. Đương nhiên, sẽ không để các ngươi làm không công. Lần này nếu làm tốt, sẽ có trọng thưởng!"

"Thưởng cái gì? Vàng bạc châu báu? Lăng la tơ lụa? Ruộng tốt nhà đẹp?" Đôi mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, nắm tay nhỏ đặt dưới cằm giống hệt như con mèo nhỏ nhìn thấy cá, rất đáng yêu.

Chu Tuấn Dương hơi ngứa tay, xoa đầu nàng, nói: "Có cả! Nếu Hoàng thượng ban thưởng không có, gia sẽ bồi thường cho ngươi, chuyện này yên tâm đi!"

Dư Tiểu Thảo tránh né bàn tay, trừng mắt nhìn hắn nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta cũng đã mười một tuổi, không phải đứa trẻ nữa, ngươi chú ý chút đi!"

Lông mày Dư Hải đã nhíu đến mức sắp chạm vào nhau, con người trừng đến mức sắp lòi ra ngoài. Nếu đối phương không phải Quận vương gia, chàng đã sớm đánh gãy bàn tay kia lâu rồi! Sao Quận vương gia lại làm thế? Không phải là coi trọng Thảo Nhi nhà chàng chứ? Không được, sau này chàng phải trông coi thật kỹ, con gái mới có mười một tuổi, không thể để con sói hoang này tha đi được. Quận vương gia thì giỏi lắm sao? Quận vương gia cũng không thể tùy tiện nhúng chàm con gái nhà người ta được!

Chu Tuấn Dương không biết cha người ta đã đưa hắn vào vòng phải đề phòng, còn đánh giá Dư Tiểu Thảo từ trên xuống dưới, miệng chẹp chẹp nói: "Mười một tuổi? Nhìn không ra đó! Sau này nên ăn nhiều cơm chút, đừng để không phát triển chiều cao, sẽ trở thành chú lùn nhỏ!"

Đối với thân thể nhỏ bé của bản thân, Dư Tiểu Thảo cũng rất buồn bực. Nàng đã uống nước linh thạch hơn hai năm, Tôn đại phu cũng nói bệnh từ nhỏ của nàng đã khỏi hẳn, nhưng đã hơn một năm, chế độ ăn cũng không hề kém, sao ăn mãi vẫn không thêm thịt, vóc dáng cũng không thấy cao hơn? Tiểu Liên đã sắp cao hơn nàng nửa cái đầu rồi! Chẳng lẽ là di chứng do khi sinh ra đã yếu ớt mang tới?

Nhìn dáng vẻ Dư Tiểu Thảo tựa như con mèo nhỏ bị đánh bại ủ rũ cúi đầu, Chu Tuấn Dương không đành lòng nói: "Đừng quá lo lắng, có người cao sớm, có người cao muộn. Cháu trai nhỏ của Kinh Triệu Doãn vào năm mười lăm tuổi cũng chỉ cao hơn ngươi nửa cái đầu, hơn một năm không gặp giờ đã cao sắp bằng gia rồi. Ngươi cũng mới chỉ mười một tuổi, còn có thời gian sáu bảy năm phát triển nữa."

Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ: Cũng không biết ai cắm dao nhỏ trong lòng người ta trước, bây giờ lại như tát một cái rồi cho một quả táo đỏ sao? Bổn cô nương sẽ nhớ kỹ, sau này chuyên chọn làm thứ đồ ăn ngươi không thích!

Nàng hầm hừ xoay người vào nhà kho lấy nước linh thạch mang ra trồng rau củ. Nói là gieo giống, kỳ thật rất đơn giản, chính là ngâm hạt giống vào trong nước linh thạch, sau đó mặc kệ nó. Một hai ngày sau đã có thể mang đi trồng rồi. Hạt giống dưa hấu cất trữ cần phải ngâm cho ra mầm nhỏ, khi trồng mới có thể dễ sống hơn cho nên phải ngâm nhiều hơn mấy ngày. Vừa vặn, sau khi trồng xong hạt giống rau củ thì có thể tiếp tục trồng dưa hấu.

Năm nay vốn dĩ cũng đã trồng rau củ chậm gần nửa tháng, vì không để chậm trễ mùa thu hoạch, Liễu thị tìm mấy tỷ muội quen biết tới giúp đỡ, một ngày trả ba mươi văn tiền tiền công. Đất trồng rau trước sau cộng lại cũng chỉ khoảng hơn bốn năm mẫu, bảy tám người có thể làm xong trong một ngày.

Sau khi trồng xong rau củ, Dư Tiểu Thảo lại trở về thị trấn làm một nữ đầu bếp. Vì sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của rau củ, Dư Tiểu Thảo dứt khoát ngâm Ngũ Thải Thạch vào trong giếng nước ở hậu viện nhà mình, kính nhờ Tiểu Bổ Thiên Thạch phóng linh lực vào trong nước. Lại trịnh trọng báo cho cha mình, nói nhất định phải dùng nước giếng của nhà tưới dưa hấu, bởi vì nàng phát hiện nước trong giếng nước nhà mình có điểm khác thường.

Nhờ lời nhắc nhở của con gái, Dư Hải cũng phát hiện, cơm được nấu từ giếng nước nhà mình cũng ăn ngon hơn bình thường một chút. Còn chuyện có tốt cho rau củ và dưa hấu hay không thì vẫn còn phải đợi quan sát thêm. Dư Hải này có một ưu điểm đó là vô cùng tin tưởng lời con gái, luôn làm theo không chút nghi ngờ.

Đương nhiên, chàng cũng làm một thí nghiệm nho nhỏ. Chàng chọn một miếng đất trồng rau nhỏ không tưới nước giếng mà thay thế bằng nước ao sau nhà, không bao lâu đã phát hiện sự khác biệt. Rau được tới bằng nước giếng quả nhiên lớn nhanh hơn, tươi ngon hơn rau tưới bằng nước ao.

Làm sao con gái có thể phát hiện ra? Chẳng lẽ lại là thần tiên báo mộng cho con bé? Hay giếng nước trong hậu viện đã từng được thần tiên thi triển phép thuật? Dư Hải vùi thật sâu nghi vấn này vào trong lòng, không nói với bất kỳ ai. Đến mức chàng đã mở một cuộc họp gia đình kín nhỏ để bàn về vấn đề nước trong giếng ở hậu viện không giống bình thường, không để mọi người nói ra ngoài tránh chọc phải phiền phức.

Trong nhà đã có cha và cô phụ trấn giữ, Dư Tiểu Thảo không phải lo chuyện phía sau, chỉ cần chuyên tâm làm một đầu bếp nhỏ ở thị trấn. Sau ngày dán bảng, cha Tôn Nhuận Trạch và Lưu Kim Diệp lại tới một chuyến nữa vừa để giao năm mươi lượng bạc phí ăn chung vừa nhờ nàng chăm sóc hai đứa nhỏ nhiều hơn. Nàng vẫn giữa ý kiến kia, một con dê thả, ba con dê nhỏ vẫn thả, cũng không có ý từ chối nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện