Nông Viên Tự Cẩm

Lại đến phủ thành


trước sau

Trương thị nhìn một màn vừa rồi, trong lòng thầm mắng Dư Tiểu Thảo giở trò. Nếu không vì lời nói của nha đầu chết tiệt kia, Quận Vương gia sao lại không cho bà ta lên xe? Không thể không nói Trương thị, bà cũng quá đề cao bản thân mình rồi!

Trương thị còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Chu Tuấn Dương sớm đã không kiên nhẫn: "Hai lựa chọn, một, một mình hắn lên xe; hai, cả hai người đều không cần lên xe!"

Dư Ba thấy Quận Vương gia có chút tức giận, vội nói với Trương thị: "Mẹ, con cũng không phải đứa trẻ, không cần mẹ phải đưa đi! Con rất quen thuộc Phủ thành, nơi đó con có bạn cùng trường, có thể ở nhờ nhà hắn. Mẹ yên tâm đi! Cứ ở nhà chờ tin tốt của nhi tử."

Trương thị hung hăng trừng mắt nhìn xe ngựa một cái, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu qua thùng xe, trừng đến nha đầu Dư Tiểu Thảo chết tiệt kia.

Trong lòng Chu Tuấn Dương càng tức giận hơn, hắn quăng roi trong tay thật mạnh về phía Trương thị làm nổ ra một tiếng vang trong trẻo trên không trung. Trương thị sợ tới mức lùi lại mấy bước, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt tràn ngập hung ác nhất thời trở thành sợ hãi vô biên.

"Đi!" Chu Tuấn Dương quát lớn một tiếng về phía phu xe. Gia niệm tình Dư Ba kia là tiểu thúc của Tiểu Thảo, đại phát từ bi cho con trai ngươi đi quá giang. Bà già nhà ngươi không biết cảm ơn thì thôi, còn dám trừng Tiểu Thảo như vậy, tìm chết sao?

Tuy Trương thị không biết vì sao Dương Quận vương đột nhiên tức giận, nhưng vẫn biết nếu xe ngựa cứ đi như vậy, con trai bà ta sẽ phải vất vả mất cả ngày đường mới có thể đến Phủ thành, còn phải tiêu tốn bạc. Không biết là dũng khí và sức lực từ đâu tới, bà ta lập tức nhào lên, hai tay gắt gao bắt lấy bánh xe ngựa, la lớn: "Quận Vương gia, là bà già này tham lam! Cứ như lời người nói đi, chỉ tiện thể mang theo con trai ta..."

"Gia đổi ý rồi, hai người các ngươi, ai cũng đừng nghĩ ngồi xe ngựa của gia! Trừ phi..." Chu Tuấn Dương khinh thường nhìn bà ta một cái, chờ bà ta nói tiếp.

"Trừ phi cái gì?" Trương thị thấy còn có cơ hội chuyển đường sống, vội luôn miệng hỏi.

"Trừ phi ngươi xin lỗi Tiểu Thảo!" Chu Tuấn Dương nhớ tới ánh mắt ác độc vừa rồi của bà ta, trong lòng thấy thật chán ghét.

Trương thị không làm theo, hỏi: "Vì sao?"

"Không nói đến vừa rồi trong lòng ngươi nghĩ gì, trước kia ngươi đối xử với nhà nàng như thế nào, chẳng lẽ ngươi lại không nhớ rõ? Chẳng lẽ, ngươi lại không nợ nàng một lời xin lỗi sao?" Tuy rằng Chu Tuấn Dương rất không muốn nhiều lời với bà già này, nhưng lại không trút được tức giận trong lòng.

Trương thị há miệng còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị con trai nhỏ của mình kéo góc áo. Trong lòng Dư Ba thật sự không còn gì để nói đối với người mẹ không hiểu chuyện này. Dương Quận vương người ta chỉ cần động ngón tay một cái là đã có thể diệt sạch chúng ta, chúng ta chạy theo hắn còn không kịp nữa. Mẹ đây lại còn được một tấc muốn tiến lên một thước, đắc tội Dương Quận vương có ích lợi gì?

Lúc này Trương thị mới nhớ tới việc bản thân vốn đang cầu xin người ta, đại trượng phu co được dãn được. Vì con trai, bà ta vứt bỏ cái mặt già này cũng được: "Tiểu Thảo, trước kia đều do bà nội không đúng. Cũng vì nhà nghèo, ngươi không quản nhà không biết củi gạo đắt. Trong nhà nhiều miệng ăn như vậy, cũng không thể chỉ vì ngươi mà để cả nhà cùng đói chết được! Đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ cuộc sống gia đình các ngươi cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, vậy hãy bỏ qua chuyện trước kia đi!"

Đây là xin lỗi sao? Nghe thử xem, giọng điệu quái gỡ kia, lời nói mang theo ghen tỵ rõ ràng, sao lại cảm thấy như đang trách móc người ta nhỉ? Dư Tiểu Thảo cũng không phải dạng người dễ chịu thiệt: "Trương lão thái thái, chúng ta cũng không có tâm tư ác độc như bà! Đừng quên, ông nội ta và bà đã hòa li!"

"Còn nữa, xin đừng coi người khác như kẻ ngốc để lừa gạt, được không? Lúc ta bị bệnh, bà có thể lấy cớ nói trong nhà không có tiền, không bỏ tiền ra cho ta chữa bệnh, chuyện này còn có thể cho qua được. Nhưng lúc cha ta bị gấu đen cắn bị thương ở chân, Triệu bá bá bán gấu đen được ba trăm lượng bạc, một văn tiền cũng không lấy mà đều giao cả vào tay bà. Vậy còn bà? Lại không nỡ bỏ một lượng bạc cho cha ta khám chân, lúc ra ở riêng lại càng quá đáng, bắt chúng ta tay không rời nhà giống như tống cổ ăn mày. Nếu không phải ông nội của ta kiên trì, chắc mấy lượng bạc kia bà cũng sẽ không chia cho chúng ta! Ba trăm lượng bạc đó! Lúc ấy chúng ta đau ốm, bệnh tật, yếu đuối, lại còn nhỏ tuổi! Người có chút lương tri cũng sẽ không độc chiếm ba trăm lượng bạc kia, chẳng chia cho chúng ta một phân một hào!"

Ngươi không phải muốn lôi kéo tình cảm, tạo quan hệ sao? Chúng ta phơi bày tất cả, mổ xẻ ra, để mọi người cùng phân xử. Ai đúng ai sai, trong lòng người tự hiểu rõ. Lúc này, có không ít người đi tiễn tỷ đệ Dư gia, vây xem xe ngựa xa hoa của nhà Quận vương gia. Bọn họ không khỏi ném ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Trương thị.

Mặt Dư Ba nóng rát, trong lòng hổ thẹn vạn phần đối với những chuyện mẹ mình đã làm.

Dư Tiểu Thảo lại mở miệng: "Những chuyện bà làm với nhà chúng ta thì thôi đi, dẫu sao cha ta cũng không phải do bà sinh ra, người luôn có lòng riêng mà. Nhưng một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, ông nội ta đã chung sống với bà hơn hai mươi năm, thay bà nuôi lớn đứa con trai lớn không có quan hệ huyết thống. Dù tuổi đã lớn, nhưng vì nuôi sống cái nhà này, mỗi ngày ông đều phải dãi nắng dầm mưa ra biển đánh cá, ngay cả một ngày nghỉ ngơi cũng không có. Nhưng bà đã đối xử như thế nào với ông ấy? Chỉ là bệnh vặt không dám bỏ tiền cho ông xem bệnh, đến khi chuyển thành bệnh nặng thì ném ông vào căn phòng trống nằm chờ chết, ngay cả miếng nước cũng không cho uống. Nếu không phải ta qua kịp thời, ông nội ta chưa bệnh chết đã bị chết đói chết khát rồi!"

"Nếu không phải trời cao thương tiếc chúng ta, một nhà chúng ta kể cả gia gia đều đã bị bà hại nhà tan cửa nát! Bà thì hay rồi, nhẹ nhàng buông một câu “cho qua đi” đã muốn phủi sạch tội nghiệt của mình trước kia. Có chuyện dễ dàng như vậy sao?" Dư Tiểu Thảo nói, không
khác nào đánh cho Trương thị một cái tát thật mạnh, lột sạch bà ta đẩy đến trước mặt mọi người.

Đối mặt với các hương thân đang chỉ trỏ, Trương thị ngượng đến cả mặt đỏ bừng. Nếu trên mặt đất có một cái lỗ, bà ta đã sớm chui vào đó!

Mặt Dư Ba cũng trở nên nóng rát, có người mẹ ở sau kéo chân như vậy, hắn có thể làm gì được chứ? Đầu của hắn tựa như bị ngàn cân đè xuống, nhỏ giọng nói bé như tiếng muỗi kêu gần như không thể nghe thấy: "Tiểu Thảo, ta thay mẹ mình xin lỗi các ngươi. Nhiều năm qua, ta đi học bên ngoài, không biết bà ấy đã làm nhiều chuyện có lỗi với các ngươi như vậy. Thật xin lỗi..."

Dư Tiểu Thảo nghe xong, càng không có chút thiện cảm nào với vị tiểu thúc này. Những việc Trương thị kia làm cũng chỉ vì chữ "tiền", bà ta trăm phương ngàn kế tích cóp tiền như vậy là vì ai? Còn không phải vì mang đi chu cấp cho hắn sao? Bây giờ hắn lại đẩy tất cả sai lầm lên trên người bà ta, bản thân tựa như vô tội cỡ nào, đáng thương cỡ nào. Hai người này quả nhiên không hổ là mẹ con, tính tình ích kỷ giống nhau như đúc.

Nhưng dẫu sao Dư Ba cũng là tiểu thúc của nàng, cũng chưa từng làm ra chuyện gì trực tiếp tổn thương đến nhà nàng. Coi như nể mặt mũi ông nội, cũng không thể quá tuyệt tình được: "Giờ đã không còn sớm, nếu tiểu thúc muốn đi nhờ xe chúng ta đến Phủ thành thì mau lên đi! Xe quá nhỏ, bốn người ngồi đã đủ chật, những người khác thì miễn đi!"

Tiền Văn người ta cũng chỉ mới mười bốn tuổi, đã có thể tự mình đến Phủ thành đi thi. Con trai của Dư Ba ngươi cũng đã năm sáu tuổi, còn bắt mẹ đi theo?

Mặc dù Dư Ba rất muốn có cốt khí quả quyết cự tuyệt, nhưng từ thị trấn đổi xe đi Phủ thành phải tốn mất một ngày. Thời gian chính là vàng bạc, thời gian chính là thành tích, thời gian chính là vận mệnh! Hắn không thể không khom lưng! Dư Ba nhận lấy hành lý trong tay Trương thị, yên lặng trèo lên trên xe ngựa. Sau khi lên xe, cũng không vào thùng xe mà ngồi bên ngoài hóng gió cùng phu xe.

Chu Tuấn Dương khinh thường nhìn hắn một cái: Nếu ngươi kiên quyết không ngồi xe ngựa của gia, ngược lại gia sẽ xem trọng liếc mắt nhìn ngươi một cái! Lên xe, lại ngồi ở bên ngoài, ra vẻ giận dỗi à! Ai thèm quan tâm ngươi!

Ở trong xe, Dư Tiểu Thảo cũng nghĩ như vậy. Không vào vừa vặn tránh lãng phí không gian!

Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, có chỗ để đặt một cái bàn, còn có rất nhiều ngăn ẩn đựng thức ăn. Ba người vừa mới ăn cơm sáng cho nên không có hứng thú với đồ ăn vặt, nhưng đến Phủ thành còn phải mất vài canh giờ nữa, chẳng lẽ cứ ngồi nhàm chán như vậy?

Tiền Văn lấy sách vở ra, chuẩn bị yên lặng đọc một lần nữa lại bị Tiểu Thạch Đầu lấy đi: "Tiểu Văn ca, xe ngựa lắc lư, đọc sách rất hại đôi mắt. Nhị tỷ, tỷ nghĩ xem có trò vui gì chơi một chút giết thời gian đi!"

Dư Tiểu Thảo lấy một bộ bài tự chế ra, cười nói: "Sơn nhân sớm có chuẩn bị! Nào, ba người chúng ta chơi đấu địa chủ!"

"Ba người cũng có thể chơi đấu địa chủ ư? Tiểu Văn ca, chơi đấu địa chủ rất vui, rất dễ, ta dạy cho huynh!" Trong lúc Dư Tiểu Thảo chia bài, Tiểu Thạch Đầu nói cho Tiền Văn biết về quy tắc trò chơi.

Tiền Văn có thể học giỏi như vậy, tất nhiên không phải kẻ ngốc, chỉ trong chốc lát cậu đã có thể nắm rõ quy tắc trò chơi. Ba người hứng thú bừng bừng đấu địa chủ trong xe ngựa, thỉnh thoảng trong xe lại truyền ra tiếng thét chói tai và tiếng cười đùa.

Tuổi Chu Tuấn Dương cũng không lớn, đúng vào lúc nặng lòng hiếu kỳ, thỉnh thoảng hắn lại xốc lên mành cửa sổ xe lên nhìn vào bên trong một chút. May mắn thuật cưỡi ngựa của hắn không tồi, con ngựa cũng nghe lời, bằng không hắn sớm đã bị rơi ngã tám trăm lần.

Lưu tổng quản bên cạnh hắn luôn trong trạng thái kinh hồn bạt vía, trong lúc chủ tử lại xốc rèm xe lên một lần nữa, ông đề xuất một câu: "Chủ tử, đường đến Phủ thành còn một chặng dài nữa. Nếu không, ngài vào trong ngồi nghỉ một lát?"

Chặng đường từ Đường Cổ đến Phủ thành, Chu Tuấn Dương ra roi thúc ngựa nhiều lắm cũng chỉ hai canh giờ là đến. Lúc hành quân phải ngồi trên lưng ngựa một ngày cũng không mệt mỏi, giờ cần gì phải nghỉ ngơi? Chỉ là đây cũng coi như lấy cho hắn một cái cớ vào xe ngựa, ngay lập tức bảo phu xe ngừng xe, hắn nhanh nhẹn chui vào trong.

Thêm một tượng Phật lớn như vậy, Tiểu Thảo tất nhiên cũng ngại để hắn phải làm một khán giả lạnh nhạt cho nên bốn người lại bắt đầu chơi đấu địa chủ. Chu Tuấn Dương rất đen đủi, hắn luôn rút trúng địa chủ, không thắng nổi một lần. Chỉ trong chốc lát, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đã bị dán đầy giấy. Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, quy tắc trò chơi chính là như vậy. Tuy Chu Tuấn Dương thân là Quận vương tôn quý nhưng phẩm chất khi đánh bài lại không tệ.

Lưu tổng quản đi theo ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe được tiếng chủ tử cười vui vẻ, tâm tình cũng vì vậy mà vui vẻ hơn. Vẫn là Dư cô nương có cách làm chủ tử vui vẻ. Bao nhiêu năm, chủ tử đã thật lâu thật lâu không có cười vui vẻ như vậy. Lúc này, hắn vui vẻ giống như một đứa trẻ đơn thuần, giống như mười mấy năm trước khi ông vừa mới đến bên chủ tử, lần đầu tiên ông nhìn thấy chính là một vị chủ tử nho nhỏ đang cười vui vẻ, chạy trong hoa viên...

Bài giấy thú vị giúp thời gian nhàm chán ngồi trong xe ngựa trở nên vui vẻ và ngắn ngủi hơn. Chẳng biết từ lúc nào, xe ngựa đã tiến vào cửa lớn Phủ thành.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện